Chương 6 - Song Quy Yến
6
“Chị bảy tuổi vào Sở gia, phụ thân và mẫu thân đều rất tốt với chị, chị cũng chưa từng nhắc tới chuyện năm xưa, bọn họ tưởng chị nhỏ tuổi không nhớ rõ, nhưng chưa ngày nào là chị quên đi mối hận diệt môn…”
Giọng chị đầy phẫn nộ, liên tục ho khan.
Ở tiền kiếp, khi tôi biết được thân thế của chị thì đã quá muộn, không thể ngăn được cơn sóng dữ ập tới, đến cả tính mạng mình tôi cũng không giữ nổi.
Tôi ngồi trước giường, xoa tay chị: “Lần này vẫn còn kịp.”
Sở Tự nghi ngờ sao tôi biết chuyện này, ánh mắt tôi hơi trầm xuống, chỉ đáp là nghe trộm cuộc nói chuyện của phụ thân và mẫu thân.
Chị không truy hỏi.
Phụng Hoa quận chúa ngang ngược hống hách đã quen, lần này để ả làm kẻ ác thì chẳng có ai hoài nghi.
Dù sao khoảng thời gian Sở Tự vào phủ trưởng công chúa, Phụng Hoa quận chúa đã không ít lần sinh sự.
Lần này vụ đẩy Sở Tự vào nước, ả dù nghĩ thế nào cũng phải ngậm bồ hòn thôi.
Sứ thần nước Đông Ly đã vào kinh thành, người bọn họ muốn tới hòa thân chính là con gái của trưởng công chúa. Hiển nhiên sự lựa chọn duy nhất bây giờ chính là Phụng Hoa quận chúa rồi. Dù sao cô con gái nuôi Sở Tự đã được định làm trắc phi thái tử, thánh chỉ đã ban, không thể xoay vần.
Quần thần quỳ xuống cầu xin, cảnh tượng cực kỳ chấn động.
“Phụng Hoa quận chúa hưởng sự cung dưỡng của thiên hạ, nay nên hiệu lực cho quốc gia, xin quận chúa đồng ý gả.”
“Xin trưởng công chúa vì giang sơn xã tắc, vì cơ nghiệp trăm năm mà nhịn đau đồng ý.”
Câu nào cũng mang tính cưỡng ép, không còn đường lui.
Hoàng đế tỏ ra bất đắc dĩ, nhưng thứ ông ta coi trọng nhất là hoàng quyền, không có ngoại lệ.
Ông ta để trưởng công chúa biết ý đồ của nước Đông Ly, để bà ta có cơ hội đề phòng đã là suy tính cho bà ta rồi.
Có lẽ trưởng công chúa đã sớm dự liệu rằng sẽ có ngày này, bà ta đã đề phòng rồi, tiếc là cờ kém hơn người.
Khi tin này truyền tới, tôi đang bóc vỏ lựu cho Sở Tự: “Mấy lão già cổ hủ này chỉ biết nói mấy câu như thế mà thôi.”
Sở Tự trầm giọng nói: “An Bình hầu trở về từ đất Thục rồi.”
Tay tôi hơi khựng lại.
An Bình hầu về không lâu, trưởng công chúa lập tức thay đổi thái độ, tự mình dâng thư cho tới bệ hạ công bố quận chúa đã đồng ý.
Nhưng lại định ngày xuất giá của hai vị quận chúa cùng một ngày.
Mười tám tháng chạp, Phụng Hoa quận chúa hòa thân tới Đông Ly, Lăng Dương quận chúa gả vào Đông cung làm trắc phi.
Ai nấy đều khen ngợi trưởng công chúa rõ đại nghĩa, chúc mừng bà ta song hỉ lâm môn.
Nhưng tôi lại cảm nhận được sự khác thường.
An Bình hầu trở về có vài ngày là đã có thể khiến trưởng công chúa đổi ý, bằng lòng cho con gái đi hòa thân dị quốc, thực sự không hợp lẽ thường.
Đám người hầu của phủ trưởng công chúa đã tới phủ đón Sở Tự về phủ chờ gả, công bố là trưởng công chúa quý trọng duyên phận mẹ con, để chị xuất giá từ phủ trưởng công chúa.
Lý do như thế dường như không thể khước từ.
Nếu từ chối thì lại lộ vẻ Sở Tự vì hành vi của Phụng Hoa quận chúa mà xa lạ trưởng công chúa.
Điều này sẽ bất lợi cho chị.
Lúc theo những người đó hồi phủ, trong mắt chị đầy bất an.
An Bình hầu vốn không phải kẻ dễ đối phó.
Chị đi rồi, mẫu thân thường xuyên ưu sầu suy nghĩ, hay gặp ác mộng.
Mẫu thân nói bà rất lo cho Sở Tự, trong mộng Sở Tự luôn cầu cứu bà, khóc lóc nói rằng chị không muốn rời xa cố quốc, không muốn gả đi xa…
Tôi đột nhiên kinh hãi.
Đây chính là cảnh tượng đã xảy ra ở kiếp trước.
“Chị bảy tuổi vào Sở gia, phụ thân và mẫu thân đều rất tốt với chị, chị cũng chưa từng nhắc tới chuyện năm xưa, bọn họ tưởng chị nhỏ tuổi không nhớ rõ, nhưng chưa ngày nào là chị quên đi mối hận diệt môn…”
Giọng chị đầy phẫn nộ, liên tục ho khan.
Ở tiền kiếp, khi tôi biết được thân thế của chị thì đã quá muộn, không thể ngăn được cơn sóng dữ ập tới, đến cả tính mạng mình tôi cũng không giữ nổi.
Tôi ngồi trước giường, xoa tay chị: “Lần này vẫn còn kịp.”
Sở Tự nghi ngờ sao tôi biết chuyện này, ánh mắt tôi hơi trầm xuống, chỉ đáp là nghe trộm cuộc nói chuyện của phụ thân và mẫu thân.
Chị không truy hỏi.
Phụng Hoa quận chúa ngang ngược hống hách đã quen, lần này để ả làm kẻ ác thì chẳng có ai hoài nghi.
Dù sao khoảng thời gian Sở Tự vào phủ trưởng công chúa, Phụng Hoa quận chúa đã không ít lần sinh sự.
Lần này vụ đẩy Sở Tự vào nước, ả dù nghĩ thế nào cũng phải ngậm bồ hòn thôi.
Sứ thần nước Đông Ly đã vào kinh thành, người bọn họ muốn tới hòa thân chính là con gái của trưởng công chúa. Hiển nhiên sự lựa chọn duy nhất bây giờ chính là Phụng Hoa quận chúa rồi. Dù sao cô con gái nuôi Sở Tự đã được định làm trắc phi thái tử, thánh chỉ đã ban, không thể xoay vần.
Quần thần quỳ xuống cầu xin, cảnh tượng cực kỳ chấn động.
“Phụng Hoa quận chúa hưởng sự cung dưỡng của thiên hạ, nay nên hiệu lực cho quốc gia, xin quận chúa đồng ý gả.”
“Xin trưởng công chúa vì giang sơn xã tắc, vì cơ nghiệp trăm năm mà nhịn đau đồng ý.”
Câu nào cũng mang tính cưỡng ép, không còn đường lui.
Hoàng đế tỏ ra bất đắc dĩ, nhưng thứ ông ta coi trọng nhất là hoàng quyền, không có ngoại lệ.
Ông ta để trưởng công chúa biết ý đồ của nước Đông Ly, để bà ta có cơ hội đề phòng đã là suy tính cho bà ta rồi.
Có lẽ trưởng công chúa đã sớm dự liệu rằng sẽ có ngày này, bà ta đã đề phòng rồi, tiếc là cờ kém hơn người.
Khi tin này truyền tới, tôi đang bóc vỏ lựu cho Sở Tự: “Mấy lão già cổ hủ này chỉ biết nói mấy câu như thế mà thôi.”
Sở Tự trầm giọng nói: “An Bình hầu trở về từ đất Thục rồi.”
Tay tôi hơi khựng lại.
An Bình hầu về không lâu, trưởng công chúa lập tức thay đổi thái độ, tự mình dâng thư cho tới bệ hạ công bố quận chúa đã đồng ý.
Nhưng lại định ngày xuất giá của hai vị quận chúa cùng một ngày.
Mười tám tháng chạp, Phụng Hoa quận chúa hòa thân tới Đông Ly, Lăng Dương quận chúa gả vào Đông cung làm trắc phi.
Ai nấy đều khen ngợi trưởng công chúa rõ đại nghĩa, chúc mừng bà ta song hỉ lâm môn.
Nhưng tôi lại cảm nhận được sự khác thường.
An Bình hầu trở về có vài ngày là đã có thể khiến trưởng công chúa đổi ý, bằng lòng cho con gái đi hòa thân dị quốc, thực sự không hợp lẽ thường.
Đám người hầu của phủ trưởng công chúa đã tới phủ đón Sở Tự về phủ chờ gả, công bố là trưởng công chúa quý trọng duyên phận mẹ con, để chị xuất giá từ phủ trưởng công chúa.
Lý do như thế dường như không thể khước từ.
Nếu từ chối thì lại lộ vẻ Sở Tự vì hành vi của Phụng Hoa quận chúa mà xa lạ trưởng công chúa.
Điều này sẽ bất lợi cho chị.
Lúc theo những người đó hồi phủ, trong mắt chị đầy bất an.
An Bình hầu vốn không phải kẻ dễ đối phó.
Chị đi rồi, mẫu thân thường xuyên ưu sầu suy nghĩ, hay gặp ác mộng.
Mẫu thân nói bà rất lo cho Sở Tự, trong mộng Sở Tự luôn cầu cứu bà, khóc lóc nói rằng chị không muốn rời xa cố quốc, không muốn gả đi xa…
Tôi đột nhiên kinh hãi.
Đây chính là cảnh tượng đã xảy ra ở kiếp trước.