Chương 4 - Sống Lại Làm Một Người Mẹ Sáng Suốt

5.

 

Khi tôi về đến nhà, vợ chồng con cả đã trực sẵn trước cửa, trong tay còn mang theo một túi hoa quả và sữa bột.

 

"Mẹ! Nhà mới của mẹ to thật đó!" - Con dâu cả để lộ ra ánh mắt hâm mộ.

 

"Có chuyện gì thì nói nhanh đi, không có chuyện gì thì mời về, hoa quả này kia lúc đi nhớ cầm theo, mẹ nhiều tiền hơn hai đứa đấy." - Tôi nhìn hai đứa nó, không mở cửa nhà.

 

Con dâu cả ủy khuất: "Mẹ, sao mẹ lại nói mấy lời tổn thương thế vậy?"

 

"Đúng rồi đó mẹ, chúng con chỉ muốn tới thăm mẹ một chút, đâu có ý tứ gì khác đâu chữ." - Con cả cũng nói.

 

Đang nói thì con gái tôi cũng tới.

 

"Mẹ, con sợ mẹ ở một mình chán, đến tám chuyện với mẹ đây." - Nó bước lên muốn bắt lấy tay tôi, bị tôi né đi.

 

"Không thì ba đứa bây tìm một chỗ nói chuyện với nhau đi? Mẹ muốn nghỉ ngơi."

 

Tôi mở cửa lắc mình bước vào, để bọn nó đứng bên ngoài.

 

Tuy rằng bây giờ tôi còn đang khỏe mạnh, nhưng tập lái xe cả ngày ai mà không mệt, tôi không có sức nghe bọn nó nói mấy lời vô nghĩa kia nữa.

 

Có câu gì nhỉ, tình cảm tới muộn còn không bằng cây cỏ dại.

 

Lúc tôi cần đến chúng nó, chúng nó không một ai nguyện ý chăm sóc tôi, tôi giờ không cần đến đứa nào thì lại thi nhau đi qua đây.

 

Qua chuyện này, bọn nó yên tĩnh được một thời gian.

 

Chờ tới khi nhận được điện thoại của thằng hai, tôi đang ngồi trên xe cùng mấy chị em mình chuẩn bị đi chơi.

 

Tôi tắt điện thoại của nó, nhắn lại: "Đang đi du lịch, đừng làm phiền."

 

Đời trước, tôi khổ sở cả đời, tuổi trẻ khi còn có sức thì bận bịu chăm sóc bọn nó, đến khi bọn nó sinh con lại phải chăm cháu.

 

Đợi khi phá dỡ nhà để dời đi chỗ khác lại vướng vào chuyện chia tài sản.

 

Sau tất cả ngần ấy hi sinh, tôi đổi lại được cái gì? Bị con ruột kiện lên tòa, sau cùng lại chết một mình không ai hay không ai biết trong cái nhà đi thuê.

 

Tôi cả đời chưa từng được đi du lịch, ngắm nhìn cảnh sắc nơi này nơi kia, thậm chí còn chưa từng ra khỏi thành phố.

 

Lúc tôi học theo mấy cô gái trẻ mặc váy đỏ chụp ảnh trước hồ nước, tôi cảm thấy lần sống lại này quả là đáng giá.

 

Sẹo lồi sẹo lõm ở đâu, làn da nám sạm chỗ nào, chỉ cần tâm hồn vẫn trẻ trung, tôi sẽ mãi ở lại với thời thanh xuân của mình.

 

Trên đường đi du lịch, chúng tôi cùng nhau vượt núi băng sông, đi qua sa mạc, đến với thảo nguyên, hít thở không khí trong lành của rừng già, ngắm nhìn cao nguyên gần ngay trước mặt.