Chương 11 - Sống Lại Làm Một Người Mẹ Sáng Suốt
14.
Khi con út tới tìm tôi, bụng của nó cũng đã lớn rồi.
"Trước đây con có tới vài lần, nhưng mẹ không ở nhà, cái thai khi đó cũng chưa ổn định lắm, nên hôm nay con mới tới được."
Nó đặt túi hoa quả trong tay xuống, ngồi bên cạnh tôi, có thêm đứa bé làm con bé khó khăn hơn không ít.
Thế nhưng vẫn nhìn ra được con bé vẫn đang khá ổn.
Tôi biết con rể tôi là một người rất cầu tiến, đời trước cho đến khi tôi chết, nhà con bé vẫn rất giàu có.
"Mẹ, con nghe chuyện của chị dâu rồi, mẹ chồng cũng biết." - Con bé rúc vào người tôi như khi còn bé, "Mẹ chồng con nói mẹ thật công bằng, hiếm hoi lắm mới tìm được một người mẹ chồng sẵn sàng giúp đỡ con dâu."
"Chuyện mẹ chia một căn hộ cho con, mẹ chồng cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn, bà ấy nói bà ấy không nghĩ chia của cải sẽ có cả phần con, bà ấy định học tập mẹ, sau này chia tài sản sẽ chia cho em gái của chồng một phần."
"Con không trách bà ấy à?" - Tôi cúi đầu nhìn nó.
Sinh ra ba đứa con trai rồi mới được một đứa con gái này, tôi rất thương con bé, nhưng đời trước tôi lúc nào cũng thấy điều kiện trong nhà không dư dả gì, con bé cưới chồng về cái gì cần đều đã có cả, tôi đúng là có lỗi với nó.
Con bé lắc đầu: "Con thấy con gái cũng phải có phần chứ, dù sao đó cũng là em gái của chồng con, đó là phần tài sản cô ấy xứng đáng nhận được, bọn con vẫn còn có thể kiếm tiền cơ mà."
Tôi vỗ vỗ bả vai con bé.
"Mẹ, mẹ đoán thử xem, đứa bé trong bụng con là con trai hay con gái nhỉ, mẹ chồng nói trai hay gái gì bà ấy đều thích, con không biết bà ấy có phải là đang gạt con không." - Con bé cọ cọ vào người tôi.
Tôi nở nụ cười, đứa nhỏ này là con gái, mẹ chồng con bé cũng không lừa nó, thậm chí còn cưng chiều đứa nhỏ quá độ, vì chuyện này mà hai người không ít lần cãi cọ với nhau.
Thế nhưng, tôi quyết định để con bé tận hưởng niềm vui này sau.
"Sao mà mẹ biết được cứ, mẹ cũng có phải là thần hay tiên gì đâu, trai hay gái thì đều là con của con, con chỉ cần học cách đối xử công bằng là được rồi."
15.
Ngày hôm đó, cả bốn đứa cùng nhau tới mừng sinh nhật 100 tuổi của tôi.
Bất tri bất giác sống lại vậy mà đã qua bốn mươi lăm năm rồi, đôi khi tôi lại cảm thấy đời trước của mình tựa như một giấc mộng vậy.
Đời này tôi thường xuyên đi du lịch, cũng đã du ngoạn khắp năm châu bốn bể, mùa đông thì tới nam bán cầu, mùa hè kiếm chỗ nào mát mẻ nghỉ ngơi, muốn mua cái gì liền mua cái đó, học tiếng Pháp tiếng Đức, học kéo violon đánh piano, muốn học cái gì cũng trực tiếp học cái đó.
Ngày thường còn hay đi làm từ thiện, coi như tích công đức cho đời sau.
Tôi rất ít khi ở nhà, căn bản là hoàn toàn mặc kệ mấy đứa nhỏ, không theo sau đuôi chăm chút cho chúng nó, cũng không chu cấp thêm đồng tiền nào, thế nhưng bọn nó đều rất hiếu thuận, tôi đi đâu về nhà sẽ ghé thăm nói chuyện.
Tình cảm anh em trong nhà cũng bền chặt hơn nhiều.
Sự nghiệp của mấy đứa nhỏ cũng lên như diều gặp gió, thằng cả được thăng chức lần nữa, dưới sự lãnh đạo của nó nhà máy mới kia còn phát đạt hơn đời trước, thằng hai cũng kiếm tiền được từ các nền tảng online, liên tục nhập hàng về bán, thằng ba nuôi cá trồng thêm rau, xuất khẩu ra được cả nước ngoài, còn mở một cái trang web bán nông sản, con út chịu ảnh hưởng của tôi, mở một công ty du lịch.
Bọn nó giờ không còn quan tâm đến mấy đồng tiền trong thẻ tôi, cũng không cần nữa rồi.
Mọi chuyện suôn sẻ như vậy, tui cũng vui vẻ, mỹ mãn nở nụ cười.
Cơm nước xong, tôi có chút mệt nên tựa lưng vào sô pha, chậm rãi nhắm mắt lại.
"Mẹ! Mẹ tỉnh lại đi!"
"Mẹ! Mẹ ơi! Đừng bỏ bọn con lại mà!"
Tôi nghe mang máng tiếng khóc của bọn nhỏ, muốn mở mắt ra an ủi chúng nó.
Thế nhưng mí mắt càng ngày càng nặng, không mở nổi nữa.
Tài sản đứng tên tôi đã được ủy thác từ trước, bốn đứa con của tôi hàng năm sẽ nhận được một khoản tiền vào dịp sinh nhật chúng nó.
Tuy rằng mấy đứa không thiếu chút tiền kia, nhưng thân là người làm mẹ, tôi vẫn muốn tặng cho chúng nó chút quà sinh nhật.