Chương 10 - Sống Lại Để Yêu Thương

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ngày hôm sau , tinh thần của cả nhà họ Cố đều không tốt .

 

Đêm qua họ phải dọn dẹp quá muộn, đặc biệt là lúc khiêng tủ, có lẽ vì đã có tuổi, cũng có lẽ vì cái tủ quá nặng nề, Cố Mậu Văn không cẩn thận bị trẹo lưng, suýt chút nữa thì bị tủ đè lên người , làm cả đám đông hoảng hốt kêu la, một phen hỗn loạn.

 

Cố Mậu Văn cả đời trải qua không ít chuyện, nhưng chuyện khiêng tủ đến mức trẹo lưng thì đây là lần đầu. Dù trước khi ngủ Giang Huệ Quân đã dùng dầu nóng xoa bóp cho ông, nhưng cái cơn đau nhức nhối xen lẫn tê dại đó khiến ông trằn trọc cả đêm, tinh thần dĩ nhiên là sa sút. Giang Huệ Quân nằm chung giường cũng bị ông làm phiền đến mức chẳng chợp mắt được bao lâu.

 

Cố Viễn Huy đêm qua cũng đau vết thương đến phát khóc , không ngủ được . Còn Cố Viễn Chinh và Cố Viễn Tương, cả hai phải dọn dẹp phòng đến tận nửa đêm, lại nhìn thấy những món đồ trang trí, sưu tầm yêu thích bị đập nát tan tành, chẳng còn mấy món nguyên vẹn, vừa tiếc vừa giận đến mức mất ngủ. Đã vậy sáng sớm nay Cố Viễn Tương còn phải dậy sớm làm bữa sáng cho cả nhà, thời gian ngủ càng ít hơn.

 

Cả nhà ngồi bên bàn ăn, ai nấy đều ngáp ngắn ngáp dài, ăn uống chẳng thấy ngon lành gì.

 

Cố Viễn Chinh dù buồn ngủ nhưng vì còn trẻ nên vẫn gắng gượng được , anh ta quay sang hỏi thăm: — Ba, lưng ba không sao chứ? Hay là để con đưa ba đi bệnh viện khám xem sao ?

 

Những người khác cũng lo lắng nhìn Cố Mậu Văn.

 

— Không sao . — Cố Mậu Văn không muốn mất mặt trước mặt con cái, cố ra vẻ không để tâm — Mẹ con đêm qua xoa bóp cho ba rồi , hôm nay đỡ nhiều rồi , chỉ cần chú ý một chút là được .

 

Giang Huệ Quân vẫn không yên tâm: — Lão cố, hay là hôm nay ông xin nghỉ ở nhà tịnh dưỡng đi ? — Người có tuổi rồi , trẹo lưng không phải chuyện đùa.

 

Cố Mậu Văn lắc đầu: — Hôm nay trên cục có cuộc họp quan trọng, không vắng mặt được .

 

Cố Viễn Huy với gương mặt bầm tím sưng vù, thì thầm nhỏ to với Cố Viễn Tương: — Cái con khốn đó đúng là đồ gậy chọc cứt, sớm muộn gì em cũng...

 

Lời chưa nói hết, thấy Cố Khê từ trên lầu đi xuống, nó sợ tới mức nấc cụt một cái, cảm thấy toàn thân đau nhức, vội vàng ngậm miệng, vẻ mặt đầy chột dạ .

 

Cố Khê thản nhiên ngồi xuống ăn sáng. Nhìn thấy "hung thủ" khiến cả nhà mất ngủ, sắc mặt vợ chồng Cố Mậu Văn cực kỳ khó coi. Đêm qua Cố Mậu Văn đập cửa đến đỏ cả tay mà Cố Khê nhất quyết không mở, khiến ông tức điên người . Trong số bao nhiêu đứa con, ngay cả đứa con trưởng bướng bỉnh nhất là Cố Viễn Dương cũng chưa từng nổi loạn và thách thức uy quyền của ông như Cố Khê. Nếu không phải còn chút lý trí, có lẽ ông đã phá cửa xông vào túm cổ cô ra bắt quỳ rồi . Nhưng nếu làm hỏng cửa rồi phải gọi thợ đến sửa, chẳng biết người ngoài sẽ nhìn vào thế nào.

 

Cố Khê múc cho mình một bát cháo đậu ăn thong thả cùng trứng chiên và dưa muối Cô nhíu mày, vừa ăn vừa nhận xét: — Trứng chiên già quá, bỏ nhiều muối nên vừa tanh vừa mặn, không ngon.

 

Dạ dày cô đang cồn cào, buồn nôn, nhưng cô cố nhịn, cưỡng ép bản thân phải ăn. Ăn là cách để tồn tại không thể để cơ thể suy sụp khi chưa c.h.ế.t được . Cô nỗ lực nhồi nhét thức ăn vào bụng, nhét được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

 

Cố Viễn Tương nghe vậy thì không khỏi tủi thân , thầm nghĩ nếu không ngon thì đừng có ăn. Từ nhỏ đến lớn cô ta được cha mẹ và các anh chiều chuộng, chẳng mấy khi phải làm việc nhà. Trước khi Cố Khê về, trong nhà có bảo mẫu, sau khi bảo mẫu về quê thì có Cố Khê bao thầu hết việc nhà, cô ta chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng. Gần đây cô ta mới bắt đầu học nấu ăn dưới sự chỉ dẫn của Giang Huệ Quân, nấu chín được đã là tốt lắm rồi .

 

Cố Mậu Văn đập đũa xuống bàn, giận dữ nói : — Không ngon thì đừng có ăn, cút ra ngoài cho ta !

 

Giang Huệ Quân thấy chồng nổi giận, lại nhớ đến chuyện đêm qua sợ hai cha con thực sự náo loạn không thể cứu vãn, liền khổ sở khuyên nhủ: — Khê Khê, con nói ít vài câu đi , đừng làm ba con giận! Với lại , Tương Tương sáng sớm đã dậy nấu cơm cho chúng ta , vất vả lắm, con bé làm thế này là tốt lắm rồi .

 

Nói đoạn, bà nhìn con gái nuôi bằng ánh mắt xót xa, khiến Cố Viễn Tương càng thêm phần tủi hận.

 

Cố Khê nghi hoặc nhìn bà: — Chị ta vất vả? Con từ lúc ba tuổi đã bắt đầu nấu cơm, xuống ruộng làm việc, giặt quần áo cho cả nhà, làm suốt mười mấy năm trời, sao mẹ không nói con vất vả? — Nghĩ đến điều gì đó, cô lạnh mặt — Cho nên chị ta nấu một bữa cơm thì vất vả đến mức khiến mọi người đau lòng, còn con làm lụng mười mấy năm thì không vất vả, đúng không ?

 

Cả nhà: "..."

 

Giang Huệ Quân khựng lại , nhận ra mình lỡ lời. Bà định nói gì đó thì nghe Cố Khê nói tiếp: — Dù không ngon, nhưng vẫn tốt hơn cái bánh bao ngô độn rau dại ở dưới quê nhiều, ít nhất nó không đắng ngắt, không cứng đến mức mẻ cả răng, lại còn được ăn no. Mà trứng gà ấy à , ở dưới quê cả năm chẳng được ăn lấy một lần , đó là đồ quý hiếm lắm, con gái không có tư cách được ăn đâu ...

 

Mọi người nghe mà ngẩn người . Những lời này trước đây cô chưa bao giờ nói . Tuy biết cô lớn lên ở nông thôn, nhưng cô đã sống những ngày tháng thế nào thì họ không rõ, ấn tượng về cuộc sống nông thôn trong đầu họ rất mơ hồ, càng không biết một đứa con gái trong gia đình trọng nam khinh nữ ở quê phải sống ra sao . Cô không nói , họ cũng chẳng bao giờ hỏi.

 

Có lẽ lúc Cố Khê mới về, Giang Huệ Quân có hỏi han vài câu, nhưng đa phần chỉ là hỏi cho có lệ. Lúc đó bà lo lắng Cố Viễn Tương sẽ suy nghĩ lung tung khi biết mình không phải con ruột nên tâm trí đều đặt hết lên người con nuôi, chẳng mấy để tâm đến lời Cố Khê nói . Sau này thấy Cố Khê lầm lì, chịu khó làm việc nhà, gia đình dường như không có gì thay đổi nên bà cũng không hỏi nữa.

 

Cố Khê nói xong thì tiếp tục ăn sáng. Cô nói vậy chẳng có ý gì sâu xa, chỉ đơn giản là trần thuật lại để họ biết trước đây cô sống thế nào. Giờ cô không muốn làm trâu làm ngựa cho ai nữa. Nếu họ bắt cô làm , cô chỉ có thể tiếp tục đ.á.n.h người .

 

Bầu không khí trở nên cực kỳ phức tạp. Giang Huệ Quân thấy lòng thắt lại , khẽ hỏi: — Khê Khê, sao trước đây con không nói với mẹ ?

 

— Nói cái gì? — Cố Khê ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua gương mặt của từng người , bình thản nói — Con nói thì có ích gì không ? Các người đều chê con thiếu học thức, vừa xấu vừa quê mùa, không được sạch sẽ xinh đẹp và đàng hoàng như Cố Viễn Tương. Con làm mất mặt nhà họ Cố, làm các người xấu hổ. Việc con quay về nhà họ Cố hồi đó đã trở thành trò cười cho cả khu tập thể, khiến các người cảm thấy lẽ ra không nên đón con về...

 

— Khê Khê, ba mẹ không nghĩ như thế. — Giang Huệ Quân vội vàng ngắt lời, gương mặt lộ vẻ không tự nhiên.

 

Cố Mậu Văn đơ mặt ra . Dù trong lòng có nghĩ như vậy thật, nhưng bị nói toạc ra thế này khiến ông thấy nhục nhã vô cùng. Ông không ngờ đứa con gái lầm lì, vụng về này lại có thể mồm mép đến mức đ.â.m thọc khiến người ta đau thấu tim gan như vậy . Cố Viễn Chinh sững sờ, chẳng hiểu sao lồng n.g.ự.c thấy hơi nhói. Cố Viễn Tương cúi đầu không dám nói gì. Chỉ có Cố Viễn Huy là thầm bĩu môi, nghĩ bụng cô ta cũng biết tự lượng sức mình đấy chứ.

 

Cố Khê hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của họ, tiếp lời: — Ba mẹ có nghĩ vậy hay không thì tự ba mẹ biết rõ nhất.

 

Cố Mậu Văn không chịu nổi lời này , giận dữ quát: — Mày có ý gì? Oán hận chúng ta sao ? Chúng ta là cha mẹ của mày!

 

Trong mắt ông, bất kể cha mẹ làm gì, con cái cũng không được quyền oán hận, đó là bất hiếu. Sự chỉ trích của Cố Khê là sai trái!

 

Cố Khê chẳng hề sợ hãi, tiếp tục: — Ba mẹ đừng tưởng người trong khu tập thể này không biết . Nói không chừng sau lưng họ đang cười nhạo ba mẹ là hạng người dở hơi , đầu óc có vấn đề, không thương con gái ruột chịu khổ cực mà lại đi nâng niu đứa con giả được hưởng phước ở thành phố. Chắc là ba mẹ nuôi con người ta thấy hạnh phúc lắm nhỉ?

 

Cả bàn ăn lặng ngắt như tờ. Họ ngây người nhìn Cố Khê, cứ ngỡ mình nghe nhầm. Những lời này quá tàn nhẫn, đối với hạng người coi trọng sĩ diện như họ thì chẳng khác nào đòn chí mạng.

 

— Mày... mày... mày... — Tay cầm đũa của Cố Mậu Văn run bần bật — Nói bậy bạ!

 

Giang Huệ Quân tái mặt: — Ai nói thế?! Thật quá đáng, sao lại nói những lời như vậy ... — Bà vừa giận, vừa có chút chột dạ .

 

Cố Khê nói : — Ai cũng nói thế cả, ba mẹ không tin thì cứ đi hỏi thầm là biết . — Cô nghiêng đầu suy nghĩ — Mẹ, chẳng phải mẹ chơi thân với mẹ của Trần Vân Sênh sao ? Mẹ cứ đi hỏi bà ấy , chắc chắn bà ấy sẽ nói cho mẹ biết .

 

Thấy cô chỉ đích danh người để hỏi, chắc chắn chuyện này là có thật. Giang Huệ Quân và mẹ Trần Vân Sênh thực ra không hẳn là thân thiết, chỉ là cùng ở một khu, mẹ Trần là người xởi lởi, bộc trực, chơi được với nhiều người . Trong mắt thiên hạ, hai người quả thực có giao tình tốt , nếu không Trần Vân Sênh đã không chơi thân với Cố Viễn Tương. Quan hệ của cha mẹ thường ảnh hưởng đến con cái mà.

 

Vợ chồng Cố Mậu Văn ngồi đờ ra đó, quên cả phản ứng. Cả hai đều là người cực kỳ trọng sĩ diện, thứ họ không chịu đựng nổi nhất là bị người ta xem như trò cười . Họ muốn cả đời này phải thật vẻ vang, đàng hoàng. Chuyện không vẻ vang nhất đời họ chính là vụ bế nhầm con, và việc con gái ruột bị cặp vợ chồng nhà quê ngu dốt nuôi nấng đến mức xấu xí quê mùa, nhát gan không ra hồn người , làm họ mất mặt đến tận cùng.

 

Chính vì thế, họ mới càng thiên vị Cố Viễn Tương – đứa con gái được họ nuôi dạy trở nên hào phóng, xinh đẹp và tài hoa. Đó mới là dáng vẻ mà con gái họ nên có . Tuy lòng nghĩ vậy , nhưng ngoài mặt họ vẫn phải ra vẻ không để tâm, như thể không hề chê bai con gái ruột, đối xử công bằng với cả hai, thậm chí còn cho Cố Khê đi học, trong năm năm để cô học từ tiểu học lên hết cấp ba, không bạc đãi ai. Họ muốn giữ cái mác gia đình êm ấm, hòa thuận.

 

Nào ngờ bên ngoài người ta lại đồn đại cay nghiệt như thế. Cứ nghĩ đến việc những người trong khu tập thể nhìn mình bằng ánh mắt đó, cười nhạo sau lưng, là hai vợ chồng không thể chịu đựng nổi.

 

Cố Mậu Văn vừa giận vừa nhục, đột ngột đứng phắt dậy. Nào ngờ động tác quá mạnh làm ông bị vấp, cả người lẫn ghế ngả ra sau , ngã rầm xuống đất.

 

— Lão cố! — Giang Huệ Quân hét lên.

 

Những người khác vội vàng đứng dậy đỡ ông, chen lấn nhau gọi người , một trận nhốn nháo. May mà Cố Mậu Văn chỉ bị ngã một cái, người không sao , chỉ có cái lưng trẹo từ đêm qua là đau điếng người . Ông mặt mày tái mét, được Giang Huệ Quân và Cố Viễn Chinh dìu ngồi lại chỗ cũ.

 

Đến khi họ nhìn thấy Cố Khê vẫn ngồi đó bất động, thậm chí còn đang thong thả húp cháo, ai nấy đều bùng nổ cơn giận.

 

Cố Viễn Chinh quát lớn: — Cố Khê! Em thực sự muốn làm ba mẹ tức c.h.ế.t mới vừa lòng sao ?

 

Anh ta có thể tha thứ cho việc cô đ.á.n.h người , đập phòng, nhưng việc cô làm nhục cha mẹ thế này là quá quắt.

 

Cố Khê ngước mắt nhìn anh ta , rồi nhìn sang Cố Mậu Văn và Giang Huệ Quân. Sắc mặt Cố Mậu Văn cực kỳ khó coi, Giang Huệ Quân thì né tránh ánh mắt của cô, vừa như không nỡ, vừa như đang giận dữ.

 

Bất thình lình, Cố Khê dùng sức ném đôi đũa trong tay thẳng vào người Cố Viễn Chinh, lạnh giọng nói : — Sao anh có thể ngậm m.á.u phun người ? Rõ ràng là người bên ngoài cười nhạo họ làm họ tức giận, liên quan gì đến tôi ? Những lời đó có phải do tôi truyền ra đâu !

 

Cố Viễn Chinh: — Dù vậy em cũng không được nói trực tiếp như thế, làm ba mẹ đau lòng.

 

— Chẳng lẽ tôi không nói thì những lời đàm tiếu đó biến mất, họ sẽ không đau lòng chắc?

 

Cố Khê bực mình đứng dậy, bước về phía anh ta , túm lấy cổ áo Cố Viễn Chinh rồi vung một cú đ.ấ.m thẳng vào mặt, đ.á.n.h ngã anh ta xuống đất. Cố Viễn Chinh ngã nhào, cằm và khóe miệng lập tức bầm tím một mảng.

 

— A! — Giang Huệ Quân và Cố Viễn Tương sợ hãi hét lên.

 

Cố Viễn Huy thì trượt chân, theo phản xạ có điều kiện chui tọt xuống gầm bàn, ôm lấy đầu – đây là di chứng tâm lý sau khi bị Cố Khê đ.á.n.h đây mà.

 

Cố Khê đứng trên cao nhìn xuống Cố Viễn Chinh đang giận dữ trừng mắt nhìn mình , thần sắc lãnh đạm: — Lần sau còn để tôi nghe thấy những lời vô lý như thế, tôi đ.á.n.h nát miệng anh !

 

Nói xong, cô quay vào bếp lấy một đôi đũa sạch khác, ngồi xuống tiếp tục húp cháo.

 

 

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)