Chương 3 - Sống Lại Để Tránh Xa Kẻ Phản Bội
Tôi nghĩ, chắc anh ta đưa cô ta về nhà rồi.
Dù sao khi nãy tôi đã cố tình nói là tối sẽ không về.
Quả nhiên, khi tôi mở camera trong phòng khách, thấy hai người họ ôm nhau trên sofa, quấn quýt hôn hít.
Trần Vĩ mắt mờ mịt, hơi thở dồn dập:
“Tiểu Nhụy, dùng miệng giúp anh…”
Tôi xem đến mức liên tục nôn khan.
Thực ra, camera đó trước kia đã hỏng, vì thế anh ta mới dám hoành hành như vậy.
Nhưng sáng nay tôi đã gọi người đến sửa.
Camera hành trình chỉ có âm thanh, tôi còn thiếu đoạn video có mặt.
Bây giờ, chứng cứ đã đầy đủ.
Sáng hôm sau, tôi lập tức gửi video cho luật sư.
Một tuần sau, Trần Vĩ tức giận xông tới tìm tôi, lúc đó tôi đang thu dọn đồ trong phòng họp.
“An Thiến, em có ý gì đây?”
Có vẻ tòa đã thông báo anh ta ra hầu kiện.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta:
“Đây là bệnh viện, làm ơn giữ im lặng.”
Anh ta mặc kệ, nghiến răng nói:
“Vì sao em đòi ly hôn? Anh đã làm sai cái gì?”
Tôi bật cười.
Anh ta lấy đâu ra mặt mũi mà nói câu này?
Tôi trực tiếp mở đoạn ghi âm trong camera hành trình cho anh ta nghe.
Tiếng rên rỉ vang lên, sắc mặt anh ta dần dần tái mét.
“Đó chỉ là ngoài ý muốn thôi, An Thiến, nghe anh giải thích, chỉ vì anh không thể gần gũi em, nên mới nhất thời không nhịn được.”
Anh ta vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên một giọng nữ:
“Bác sĩ, lần trước tôi quên hỏi, nếu mẹ bị HIV thì con có bị lây không?”
Là giọng của Phương Nhụy.
Trần Vĩ giật mình, lập tức đẩy cửa chạy ra ngoài.
“Tiểu Nhụy, em bị HIV thật sao?”
Trong mắt cô ta thoáng hiện vẻ hoảng loạn:
“Không… không có mà.”
“Vậy sao em lại hỏi bác sĩ như thế?”
“Tôi có một người bạn bị HIV, tôi chỉ hỏi giúp thôi.”
Nghe vậy, Trần Vĩ mới thở phào.
“Vậy thì tốt, anh còn tưởng em bị HIV.”
Xem ra, anh ta rất sợ HIV nhỉ.
Lúc này, dường như anh ta mới nhớ lại chuyện vừa rồi, quay đầu nhìn tôi:
“An Thiến, chuyện đã vậy rồi, cho dù em làm gì, anh cũng sẽ không bỏ Tiểu Nhụy.
Trong bụng cô ấy còn có con của anh.”
Nói rồi, anh ta nắm chặt tay Phương Nhụy, mười ngón đan xen.
“Được thôi, vậy ly hôn đi.”
Tôi lạnh lùng đáp.
Phương Nhụy lập tức phản đối:
“Không được ly hôn.
A Vĩ, nếu ly hôn anh sẽ phải ra đi tay trắng, anh tuyệt đối đừng mắc bẫy cô ta.”
Tôi cười nhạt:
“Ly hôn có hay không đâu phải cô nói là được.
Trần Vĩ ngoại tình là sự thật, người sai là anh ta, ra đi tay trắng là đương nhiên.”
“An Thiến, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, em nỡ lòng nào sao?”
Trần Vĩ nghiến răng, hung hăng trừng mắt nhìn tôi.
Ha, anh ta còn biết nói “vợ chồng một thời” à?
Còn nói tôi nhẫn tâm?
Anh ta mới chính là kẻ không có tư cách thốt ra câu đó!
Kiếp trước, những gì anh ta làm với tôi còn tàn nhẫn gấp trăm lần.
“Anh thì không nhẫn tâm chắc? Sau lưng tôi ngoại tình, sau lưng tôi tiêu tiền cho cô ta.
Trần Vĩ, tôi nói cho anh biết, toàn bộ tiền anh đổ vào Phương Nhụy đều là tài sản chung vợ chồng, tôi có quyền đòi lại.”
“Từ bây giờ, tôi không chỉ kiện anh, mà còn kiện cả cô ta!”
Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi, không thèm ngoái lại.
7.
Những ngày sau đó, Trần Vĩ liên tục gọi điện cho tôi, nhưng tôi không bắt máy.
Anh ta lại gửi tin nhắn WeChat:
【An Thiến, em thay đổi rồi, em trước đây không phải như thế này.】
【Có phải em cũng có đàn ông bên ngoài rồi không? Nên mới đòi ly hôn, muốn lấy hết tiền đúng không!】
Đúng, trước đây tôi không như vậy.
Trước kia, tôi chỉ là con chó vẫy đuôi trước mặt anh ta.