Chương 4 - Sống Lại Để Trả Thù Tình Đầu
Tuy giờ cô ta không còn tiền, nhưng gu thẩm mỹ, sở thích, khí chất… vẫn ra dáng một tiểu thư nhà giàu.
Không ít con trai vẫn thích cô ta.
Tôi không chần chừ, dứt khoát trả lời: “Không.”
Đối phương không nhắn lại nữa.
07
Thế nhưng vào hôm diễn ra buổi hòa nhạc, tôi và Diệp Minh Dự tình cờ chạm mặt Diệp Minh Phong và Lâm Thiên Thiên.
Hai người vừa đi vừa cười đùa, xem ra lại làm lành rồi.
Chỉ là tôi hơi tò mò – hai người họ chẳng tiền bạc gì, lấy đâu ra tiền mà mua vé?
Tối hôm đó, tôi nhận được tin nhắn từ mẹ Diệp:
“Tiểu Giản à, buổi hòa nhạc tối nay em xem có vui không? Minh Phong nhà bác thật ra vẫn thích em lắm đó.
Hôm qua nó còn năn nỉ bác đưa tiền để mua vé, nói là muốn mời em đi xem cùng nữa cơ.”
Thì ra là vậy.
Anh ta lại lấy danh nghĩa mời tôi để đi xin tiền mẹ, rồi mang vé đi lấy lòng người yêu cũ.
Còn tôi bây giờ thì chỉ mong hai người họ “khóa sổ” với nhau luôn cho xong.
Tôi cũng chẳng thèm vạch trần, chỉ nhắn lại đúng hai chữ: “Rất hay.”
Sau đó lười chẳng buồn đọc thêm tin nhắn nào nữa.
Chắc chắn lại là những lời kiểu “Minh Phong thật ra có tình cảm với em đấy”.
Kiếp trước, mẹ Diệp cũng luôn nói vậy với tôi.
Bà ta bảo con trai mình đơn thuần, chỉ là không giỏi thể hiện.
Thậm chí còn nói nó thích tôi, chỉ là chưa biết cách bày tỏ.
Tôi thật sự đã tin.
Nhưng giờ nghĩ lại, nếu thật sự thích một người thì cần gì phải nhờ người khác truyền đạt?
Mẹ Diệp chẳng qua là nhắm vào gia thế của tôi, còn tôi thì lại ngốc nghếch hết lòng yêu con trai bà ta.
Bà ta chưa từng quan tâm tôi có được yêu lại hay không – chỉ cần tôi yêu con trai bà là đủ.
08
Một ngày nọ, điện thoại tôi hiện lên lời mời kết bạn từ một người có tên “Thiên Thiên Cầm”.
Xem chừng là Lâm Thiên Thiên.
Tôi chấp nhận lời mời, cô ta không vòng vo gì cả:
“Tôi là Lâm Thiên Thiên.
Ngày mai, chủ nhật, bốn giờ chiều, đường XX.
Hẹn nhau đi uống cà phê nhé?”
Chỉ vì tò mò nên tôi đồng ý.
Cô ta nhìn tôi từ đầu đến chân – hôm đó tôi mặc váy liền không có túi, cũng không mang thiết bị gì, liền nở nụ cười.
“Tôi biết cô thích Diệp Minh Phong.
Cho tôi một triệu, tôi lập tức ra nước ngoài.”
Thú vị đấy, tôi giả vờ không vui:
“Diệp Minh Phong say mê cô như vậy, sao cô có thể đem anh ta ra làm điều kiện trao đổi?”
“Chẳng qua cũng chỉ là một đứa con riêng nghèo hèn.
Thấy anh ta quỵ lụy, tôi mới đồng ý quay lại.
Ai ngờ gần đây anh ta còn bắt đầu mua vé số.”
“Chính cô cũng nói, chỉ là một đứa con riêng.
Tôi việc gì phải đi nhặt rác?”
“Nói vậy chứ, lúc trước mỗi lần anh ta bị bắt nạt, cô đều ra tay giúp mà.
Hơn nữa lần trước anh ấy còn kể với tôi – hôm cô cứu anh ta khỏi hồ, cô đã khóc và tỏ tình với anh ấy đấy.”
“Tôi thấy tội nghiệp anh ta thôi.”
9
Đối phương hơi do dự, sau đó như chợt hiểu ra điều gì, cười nói:
“Tôi hiểu rồi.
Chắc là cô cảm thấy mình mãi mãi không thay thế được tôi, nên mới bỏ cuộc.
Nhưng mà…”
Câu còn chưa dứt thì cô ta bỗng nhận được một cuộc gọi.
Vẻ mặt từ thiếu kiên nhẫn lập tức chuyển sang ánh mắt sáng rực.
“Cái gì cơ? Trúng hai mươi triệu à?! Tuyệt quá đi mất! Haha, anh yêu, em cũng yêu anh! Em đang đợi ở quán cà phê trên đường XX, đến nhận thưởng nha!”
Cúp máy xong, thấy tôi đang đứng đó, nụ cười của cô ta lập tức thu lại.
“Không ngờ anh ta lại trúng ba mươi triệu thật.
Nếu cô đã không còn hứng thú với anh ta nữa thì lát nữa đừng lắm lời.”
Chẳng bao lâu sau, Diệp Minh Phong bước vào với vẻ mặt rạng rỡ, đi thẳng tới ôm lấy Lâm Thiên Thiên mà hôn.
Lâm Thiên Thiên làm bộ đẩy nhẹ anh ta ra, làm nũng:
“Còn có người đang nhìn đó nha.”
Thấy tôi, Diệp Minh Phong nhíu mày, giọng không vui:
“Sao cô lại ở đây? Tìm Thiên Thiên làm gì?”
“Anh Minh Phong, là em hẹn cô ấy ra đấy.
Vì em nghe nói dạo này có một tiểu thư nhà giàu đối xử rất tốt với anh, em muốn cảm ơn người ta.
Nhưng cô ấy hơn em về mọi mặt – gia thế, năng lực.
Anh thật sự sẽ không thích cô ấy sao?”
“Tôi thề là không.
Thiên Thiên, em ra ngoài trước đi, anh có vài lời muốn nói rõ với cô Tô.”
Người vừa đi khỏi, sắc mặt anh ta liền sầm xuống, nói với tôi:
“Cảm ơn cô đã giúp tôi lúc trước.
Nhưng tôi chưa từng thích cô.
Nếu cô cứ mang thân phận tiểu thư nhà giàu ra khoe khoang trước mặt Thiên Thiên, tôi chỉ thấy càng ghê tởm cô hơn.”
“Tôi chẳng có hứng với mấy thằng con riêng đâu.
Chỉ có anh là tự ảo tưởng thôi.”