Chương 3 - Sống Lại Để Trả Thù Em Họ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Chị nói đúng, em sau này nhất định phải học theo chị. Đây là loại chị thích uống nhất, em cố tình mua tặng. Chị nói nhiều thế chắc cũng khát rồi, uống đi chị.”

Khóe miệng tôi khẽ nhếch – quả nhiên có tác dụng.

Ở kiếp trước, Thi Vũ đợi sau bữa cơm mới mang nước ra. Lần này tôi cố tình chọc cho nó phát điên, chính là để nó lộ sớm.

Tôi mỉm cười, giả vờ bình thản nhận lấy.

Nước trong vắt, nhìn chẳng khác gì nước lọc – đúng chuẩn thứ dễ hạ độc nhất.

5

Cầm lấy chai nước, tôi không uống ngay mà nhíu mày, bĩu môi:

“Trời nóng thế này mà em lại để chai nước ấm lên, sao uống nổi. Chị nhớ anh hai em thích uống đồ lạnh lắm, hay là em về lấy ít đá mang qua đi.”

Đường Tư Thông bật dậy, gắt gỏng:

“Đừng có được đằng chân lân đằng đầu! Thích thì uống, không thì thôi, đừng sai khiến em tao!”

Tôi thuận nước đẩy thuyền, gật đầu:

“Thế thì thôi, chị không uống vậy. Dù sao cũng cảm ơn tấm lòng của em.”

Đường Thi Vũ vội vàng đứng dậy, giả vờ ấm ức:

“Không sao đâu anh, để em đi. Dù gì em cũng lỡ xúc phạm chị, phải xin lỗi. Em ngốc nghếch, chạy vài vòng cho chị cũng đáng.”

Nói rồi, nó làm bộ mặt khổ sở, xách túi rời khỏi nhà tôi.

Bàn tiệc bỗng chốc nặng nề, mấy người họ hàng sắc mặt cũng chẳng tốt đẹp gì.

Một ông bác lớn tuổi lên tiếng trách:

“Thi Văn, con thật có phần quá đáng. Dù sao Thi Vũ cũng là em gái, nó có sai thì con cũng không nên ép nó như thế.”

Tôi giả vờ chợt nhận ra mình làm quá, vội đứng bật dậy, rót chai nước trong tay ra ba cái cốc, chia cho từng người, rồi thản nhiên vứt chai rỗng xuống đất.

Ngay sau đó, tôi lấy từ sau lưng ra một chai giống hệt, tự rót cho mình một ly, đặt chai xuống trước mặt:

“Chú, thím vừa rồi chắc con uống chút bia nên hồ đồ, lỡ lời. Người lớn rộng lượng, đừng chấp nhặt với con. Con xin lỗi, con kính các người một ly trước.”

Dứt lời, tôi ngửa cổ uống cạn.

Ba người nhà họ Đường chỉ hừ lạnh một tiếng, tức tối không động vào cốc nước.

Tôi chẳng hề vội.

Dù gì thì lát nữa, Đường Thi Vũ cũng sẽ nghĩ cách để ép họ uống thôi.

6

Đường Thi Vũ thở hổn hển ôm đá quay lại, tôi lại đặt sang một bên, mỉm cười:

“Có lẽ do bật điều hòa nên để một lúc là nước cũng mát, chị thấy thế này uống vừa ngon, em lại chạy uổng công rồi, đừng giận nhé.”

Thi Vũ tức mà không dám nói, chỉ cười gượng:

“Không sao, chị muốn thế nào thì cứ thế, em không giận đâu.”

Miệng nói không giận, nhưng cô ta rót đầy cốc bia cho mình, lại rót chai nước để trước mặt tôi:

“Chị, em biết trước kia đã nhiều lần đắc tội với chị, nhưng em không cố ý đâu, chỉ là em hơi ngốc, chứ lòng không xấu. Em mời chị một ly, coi như mọi chuyện đã qua được không?”

Tôi gật đầu, giả vờ xúc động, nâng cốc lên nhưng chưa vội uống, mà quay sang mọi người:

“Chúng ta cùng nâng ly đi, coi như làm chứng. Từ nay tôi sẽ tôn trọng bề trên hơn, bớt ăn nói hồ đồ.”

Đường Ngọc Tuyền, Lý Nguyệt Cúc và Đường Tư Thông vẫn giận, quyết không chịu nâng cốc.

Tôi không vội, vẫn kiên nhẫn giơ ly chờ.

Tôi càng bình thản, thì Thi Vũ càng sốt ruột. Cô ta sợ tôi không chịu uống “nước có Paraquat”, lại lo chậm trễ thì bại lộ, liền vội cầu khẩn cha mẹ và anh trai:

“Bố mẹ, anh, mọi người uống đi, oán nên hóa giải, đừng thêm kết. Tất cả đều do con sai, con xin lỗi, được chưa?”

Ngọc Tuyền và vợ chồng con trai vốn thương Thi Vũ như ngọc, nếu không thì kiếp trước cũng chẳng nỡ ra tay hại người.

Cuối cùng, ba người miễn cưỡng nâng ly, theo tôi mà uống cạn.

Khoảnh khắc ấy, cả tôi và Thi Vũ đều cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là, không biết chốc nữa, khi Thi Vũ nhận ra chính mình đã thuyết phục cha mẹ uống Paraquat, liệu có hối hận không?

7

Thi Vũ vẫn sợ thốt chưa đủ, lại rót thêm rượu mời tôi.

Tất nhiên tôi không từ chối, cầm ly nước của mình uống sạch.

Bữa tiệc lại rộn ràng như cũ, tiếng cười nói, cụng ly vang khắp nhà.

Mãi cho đến khi tiệc tàn, mấy người thân còn ngồi ở phòng khách tán gẫu, tôi khẽ nhăn mặt, giả vờ ôm bụng.

Thi Vũ lập tức vội vã:

“Chị, chị sao vậy?”

Tôi lúng túng đáp:

“Hình như đau bụng chút thôi.”

Đường Tư Thông lập tức chớp lấy cơ hội hạ nhục tôi:

“Hừ, heo núi ăn không tiêu rồi chứ gì? Nãy thấy chị ăn mãi không ngừng, giờ thì no quá rồi còn gì.”

Tôi vẫn giữ dáng vẻ đau đến không nói nên lời, chẳng buồn cãi lại.

Đúng lúc ấy, Thi Vũ làm bộ hoảng loạn, cầm lấy chai nước vừa rồi hét lên:

“Không xong rồi! Em hình như lấy nhầm chai nước có Paraquat diệt côn trùng cho chị uống mất rồi. Em thật sự ngốc quá, ngay cả việc nhỏ này cũng làm hỏng. Chị, chị không trách em chứ? Chị mau nôn ra đi, có khi sẽ không sao đâu.”

Bố mẹ tôi nghe vậy thì sợ đến mức làm rơi mấy cái bát.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)