Chương 8 - Sống Lại Để Tìm Lại Chính Mình
Bữa tiệc tối, anh gần như chẳng mở miệng.
Ngày trước, khi Lê Khẩm Nguyệt còn ở bên, cô sẽ giúp anh nói chuyện, khéo léo gắp bỏ những món anh không thích.
Giờ đây, anh chỉ biết nhìn chăm chăm vào đĩa thức ăn trước mặt, thậm chí chẳng rõ mình thích ăn gì.
“Thịnh tổng, chẳng phải trước đây anh luôn đưa Khẩm Nguyệt theo sao? Hôm nay sao không thấy?”
Anh ngẩng mắt, “Cô ấy đi rồi.”
Câu nói khiến mọi người trên bàn đều sững lại.
Rồi, im lặng bao trùm.
“Hồi đó, Khẩm Nguyệt thật lòng với anh lắm. Mỗi lần ăn uống, cô ấy luôn đợi anh ăn xong mới đụng đũa. Khẩu vị của anh, cô ấy là người hiểu rõ nhất. Bọn tôi chơi với anh bao nhiêu năm mà còn chẳng biết anh thích ăn gì.”
Một người bạn thân lên tiếng, thấy anh cúi đầu thì cũng thôi không nói thêm.
Cả buổi, anh chẳng còn hứng thú, uống cạn một ly rượu lớn rồi vội vã về nhà.
Nhà vẫn lạnh lẽo như thường, đến cả đèn hành lang cũng không bật.
Không một đôi dép chuẩn bị sẵn ở cửa.
Cảm giác hụt hẫng khiến sắc mặt anh tối sầm lại.
“Bà Lê… bà Lê…”
Khi bà ta tới, chỉ mang theo một cốc nước nóng.
Anh hất mạnh tay, cốc nước vỡ tan dưới sàn.
“Tôi không cần nước, tôi muốn canh giải rượu.”
Giọng anh trầm hẳn xuống, tối tăm không thấy đáy.
“Xin lỗi Thịnh tổng, từ khi cô Khẩm Nguyệt đi, tôi cũng không rõ thói quen sinh hoạt của anh nữa.”
Anh nhíu mày, “Canh giải rượu cũng không biết nấu sao?”
Bà ta sợ đến nỗi mồ hôi rơi lộp bộp:
“Canh giải rượu trước đây đều là cô ấy tự mua nguyên liệu, có khi hầm mấy tiếng mới xong. Cụ thể công thức thế nào thì tôi không biết, vì việc chăm lo cho anh, cô ấy luôn tự tay làm.”
“Bốp!”
Anh tháo đồng hồ, ném thẳng xuống bàn trà.
“Bà là mẹ cô ấy nên tất nhiên sẽ nói đỡ cho cô ấy rồi. Canh giải rượu thì tra mạng chẳng phải cũng ra công thức sao?”
Mẹ Lê không đáp lại, chỉ lặng lẽ xoay người vào bếp.
Đến khi bưng bát canh ra, Thịnh Cảnh Dương chỉ nhấp một ngụm rồi đặt xuống.
Anh nhận ra vị lạ ngay từ ngụm đầu tiên — hoàn toàn khác biệt so với canh giải rượu mà Lê Khẩm Nguyệt từng nấu, một trời một vực.
Vừa đắng, vừa ngấy.
Một cảm xúc khó tả bất chợt dâng lên.
Thì ra, tất cả những thứ đó đều là thói quen được cô kiên nhẫn tích góp từng ngày.
Là từng bước một, tự tay cô chuẩn bị cho anh.
Anh biết trước đây cô rất để tâm đến ngôi nhà nhỏ này, nhưng chưa bao giờ giống như lúc này — cảm giác như trái tim vừa đánh mất thứ gì đó.
Anh bỗng thấy hối hận, và hơn hết là áy náy.
Có lẽ, anh thực sự nợ cô một lời xin lỗi.
Thịnh Cảnh Dương đứng giữa căn bếp, ánh phản chiếu lạnh lẽo từ mặt bàn đá cẩm thạch hắt lên gương mặt u tối của anh.
Mẹ Lê nép sát vào góc tường, không dám thở mạnh.
“Khẩm Nguyệt từng nói với tôi, nó yêu anh. Nó bảo, yêu một người thì mọi việc làm cho người đó đều xứng đáng… Nhưng tại sao nó phải nói ra câu đó chứ?”
Lần đầu tiên, mẹ Lê đứng về phía anh, cũng bắt đầu xót xa cho con gái mình.
“Hồi trước tôi bảo nó để tôi làm, nhưng nó nhất quyết không chịu. Với chuyện ăn uống của anh, nó chưa từng qua loa. Tất cả đều do nó tự tay làm, nếm thử rồi mới bưng ra cho anh.”
Bà lại tiếp lời, hy vọng Thịnh Cảnh Dương sẽ đón con gái mình về.
“Bà là mẹ cô ấy, sao lại không biết cô ấy đi đâu?”
Ngón tay anh vô thức gõ lên mặt bàn.
“Nó chỉ nói là sẽ đi, nhưng không nói đi đâu.”
Mẹ Lê cúi đầu, trong lòng sóng ngầm cuộn trào.
Từ sau khi cưới, dù tiệc tùng muộn thế nào, bàn trà phòng khách cũng luôn có sẵn một bát canh giải rượu nóng hổi.
Dù sao, cô ấy cũng là vợ anh, sớm muộn gì rồi cũng sẽ quay về — anh vẫn tự nhủ như thế.
Cho đến ngày hôm sau, khi tra cứu, anh mới biết Lê Khẩm Nguyệt đã sớm khôi phục tình trạng độc thân.
Cô và anh, không còn là vợ chồng.
Mấu chốt chính là bản hợp đồng mà anh đã ký cho Giản Chiêu.
Anh day trán, lòng ngổn ngang.
Khi Giản Chiêu về, anh giấu ánh mắt, nghiêm giọng:
“Bản hợp đồng đó… là cô khiến tôi ký phải không?”
Nghe thế, tim Giản Chiêu chùng xuống, “Hợp… hợp đồng gì cơ?”
“Cần tôi nhắc lại à? Là đơn ly hôn — cô ép Lê Khẩm Nguyệt ký, rồi lừa tôi nói đó là hợp đồng mua nhà. Tôi ký mà chẳng hề xem.”
Giản Chiêu biến sắc, mặt tái đi.
“Không… không phải tôi.”
Thấy cô vẫn chối, Thịnh Cảnh Dương ném thẳng bản ly hôn lên bàn.
“Đừng giở trò trước mặt tôi.”
Bằng chứng rành rành, Giản Chiêu á khẩu.
Anh đứng bật dậy, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt bừng lửa giận.
Cô cúi đầu, không gian lạnh lẽo đến ngột ngạt.
Một tin nhắn bất ngờ hiện lên — thì ra đêm hôm đó, Giản Chiêu đã gửi cho Lê Khẩm Nguyệt một bản xét nghiệm ADN giả, khiến cô hiểu lầm Giản Xương là con riêng của anh và Giản Chiêu.
Nắm tay anh siết chặt, ánh mắt sắc lạnh khóa chặt lấy cô.
“Cô cũng có bản lĩnh thật đấy, chuyện này mà cũng dám làm.”
Giản Chiêu không dám ngẩng đầu, chỉ thấy ngọn lửa trong mắt anh như muốn thiêu rụi mình.
Khi thấy anh bước đi, cô vội quỳ xuống, túm lấy ống quần anh.
“Đừng bỏ rơi bọn em… em xin anh, đừng bỏ rơi bọn em.”
Thịnh Cảnh Dương tung chân đá mạnh.
“Chuyện này tôi sẽ không bỏ qua cho cô. Tôi thật lòng muốn chăm sóc hai người, vậy mà cô với thằng con này lại đầy tính toán, vừa tính kế tôi vừa hại Lê Khẩm Nguyệt.”
Giản Chiêu bị đá ngã sõng soài, thân thể mềm nhũn, nhất thời không đứng lên nổi.