Chương 2 - Sống Lại Để Hoàn Thành Điều Ước
4
Tất cả mọi người đều nói, Cố Yển Thanh điên rồi.
Trong chuyện hôn nhân với tôi, thái độ của anh ấy vô cùng cứng rắn.
Rõ ràng cuộc hôn nhân này không đem lại bất kỳ lợi ích nào cho anh ấy, vậy mà anh lại bám chặt lấy, không chịu buông.
“Haizz, có lẽ là thích Cố Tuyết Âm thật rồi, ai mà biết được.”
“Cậu đúng là thiển cận. Vụ bắt cóc gây chấn động năm đó, còn nhớ không?”
“Cố Yển Thanh suýt nữa bị giết rồi đấy. Cậu đoán xem khi trở về thế nào?”
“Nhà họ Cố chẳng buồn hỏi han một câu, chỉ vì anh ta không bảo vệ được Cố Tuyết Âm, liền bị phạt thê thảm.”
“Nói thật nhé, tôi thấy Cố Yển Thanh đang trả thù nhà họ Cố đấy. Những ngày sau này của Cố Tuyết Âm, khó sống rồi.”
Ngay lúc này, tôi – người bị cho là “tương lai ảm đạm”, vừa đẩy cửa bước vào văn phòng của Cố Yển Thanh.
“Anh.”
Cố Yển Thanh ngẩng đầu nhìn tôi.
Vẫn là dáng vẻ hờ hững, không chút cảm xúc.
Nhưng có hệ thống rồi, tôi chẳng sợ anh ấy ghét bỏ mình nữa. Tôi giơ một chiếc bánh ngọt lên, lắc lư trước mặt anh ấy, cười tít mắt:
“Em đến bù sinh nhật cho anh đây.”
Đôi mắt của Cố Yển Thanh rất đẹp, nhưng vì tính cách lạnh lùng, ít nói, nên thường xuyên cụp xuống, không thèm để ý ai.
Lúc này bị anh ấy nhìn chằm chằm, tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn.
“Em đã mất hẳn một tiếng đồng hồ để làm đấy!”
Tôi mở hộp bánh ra, lập tức câm nín.
Chiếc bánh kem trắng xốp bị sụp một bên.
Bên trái là dòng chữ “Anh” được nặn một cách vụng về bằng mứt dâu, bên phải là chữ “Em”.
Ở giữa còn có một hình trái tim to đùng, bên trong là dòng chữ LOVE quê mùa hết chỗ nói.
Sau đó, người làm bánh chợt nhớ ra đây là bánh sinh nhật, không phải bánh tỏ tình, liền vội vã chữa cháy bằng bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ” được viết xiêu vẹo bằng sốt dâu đỏ.
Cố Yển Thanh nhìn chằm chằm vào chiếc bánh một lúc, rồi dời ánh mắt đi.
Hệ thống kêu lên vui vẻ:
【Hay quá! Tiến độ nhiệm vụ tăng lên 20% rồi! Nhưng khoan đã…】
“Sao vậy?”
【Dựa vào mức độ anh trai cô thích cô, chỉ cần làm đến đây thôi cũng đủ để tiến độ đạt 100% rồi mà?】
Tôi ngơ ngác.
Cố Yển Thanh đột nhiên cất giọng, kéo tôi về thực tại.
“Ông nội đã tìm anh.”
“Tìm anh làm gì?”
Dưới ánh nắng, gương mặt anh ấy vẫn bình tĩnh đến đáng sợ.
Tôi bỗng có dự cảm, những lời anh sắp nói không phải điều tôi muốn nghe.
“Anh sẽ chịu trách nhiệm với em, mãi mãi không làm tổn thương em. Vậy nên… em không cần phải làm đến mức này, cũng không cần phải gượng ép bản thân thích anh.”
Ngọn nến cắm trên bánh cuối cùng cũng không trụ nổi.
Bụp.
Ngọn lửa bị dập tắt trong lớp kem.
Cố Yển Thanh khẽ cong môi, nụ cười nhàn nhạt:
“Với lại, anh không có thói quen tổ chức sinh nhật. Sau này đừng mất công nữa.”
Hệ thống hùa theo xem kịch vui:
【Ồ, ra đây là lý do! Cảm giác không xứng đáng quá mạnh mẽ kìa, hí hí. Ký chủ, cho hắn biết tay đi, dám nghi ngờ tấm lòng của cô à?】
Tôi không có tâm trạng để quan tâm đến sự chế giễu của hệ thống.
Cúi đầu, lặng lẽ nhặt ngọn nến bị ngã trên bánh lên.
Thấy anh ấy lớn tuổi rồi, tôi còn cắm thêm một đống nến vào đấy chứ.
Sự im lặng tràn ngập trong không gian.
Cố Yển Thanh giật nhẹ cà vạt, nhìn vào bản hợp đồng trước mặt nửa ngày mà không lật sang trang tiếp theo, rồi nói:
“Không có chuyện gì thì về đi, tối nay anh đón em đi ăn—”
“Ăn cái quái gì mà ăn!”
Không nhịn được nữa, tôi chọc thẳng cây nến đầy kem vào bộ vest của anh ấy, gắt lên:
“Đồ khốn kiếp! Tự đi mà ăn!”
Nói xong, tôi không thèm nhìn biểu cảm của anh ấy, cúi đầu lao thẳng ra khỏi văn phòng.
“Âm Âm, chị đến tìm anh trai em—”
Tôi lướt qua một người phụ nữ, không thèm quan tâm.
Hệ thống gào lên:
【Ký chủ! Cô bị ngốc à! Sao lại cãi nhau với anh trai chứ!】
“Cãi đấy! Em đã bỏ cả một tiếng để làm bánh, thế mà anh ấy lại không chịu tổ chức sinh nhật!”
Hệ thống vội vàng dỗ dành tôi:
【Thôi nào thôi nào, cùng lắm thì mất chút điểm nhiệm vụ thôi. Cố gắng sau này bù lại— ỐI! CÁI GÌ?! Sao tiến độ lại tăng lên?!】
“Tăng cái gì?”
【Tiến độ nhiệm vụ đó! Anh trai cô ngay cả lúc cô nổi giận cũng thích luôn sao?】
Tôi ủ rũ đáp: “Đừng hỏi em, em không biết.”
Chắc là hệ thống đo nhầm rồi.
【À phải rồi, người phụ nữ vừa rồi là ai vậy?】
“Chắc là Trạch Dao, bạn học đại học của anh trai em, cũng là đối tượng liên hôn mà ai cũng công nhận.”
【Tình địch.】
Hệ thống lạnh lùng tổng kết hai chữ.
Tôi im lặng một lúc, quay người đi về phía văn phòng.
Bàn tay giơ lên định đẩy cửa, nhưng giữa chừng lại khựng lại.
“Thế này thì nhát gan quá.”
【Không hèn nhát đâu, chúng ta chỉ cần áp tai nghe lén thôi.】
Tôi chậm rãi áp tai vào cửa. “Cũng được.”
5
Ấn tượng của tôi về Trạch Dao vẫn dừng lại ở thời đại học của anh trai.
Năm đó tôi cãi nhau với gia đình, lén chạy đến trường anh ấy.
Tôi vô tình thấy anh ấy trong một cuộc thi tranh biện, bên cạnh là đồng đội kiêm đồng hương—Trạch Dao.
Cô ấy giống như hình mẫu nữ thần thanh xuân trong tiểu thuyết, dịu dàng, xinh đẹp, tao nhã.
Giống như một ngôi sao sáng lấp lánh.
Mọi người đều nói, Cố Yển Thanh và Trạch Dao đang hẹn hò.
Nghe tin đó, tôi vừa buồn vừa vui.
Vì tôi cảm thấy, anh trai tôi nên ở bên một người tốt.
Sau này, anh tôi về tiếp quản công ty, Trạch Dao cũng quay lại.
Trở thành đối tác làm ăn của anh, đồng thời là tri kỷ.
Cũng vì thế, trước khi chết, tôi mới thật lòng ước nguyện rằng anh có thể bên người anh thích trọn đời.
Trong văn phòng vang lên giọng nói trong trẻo của Trạch Dao:
“Ai tặng bánh vậy? Cho em nếm thử miếng nhé.”
Tôi ghé mắt vào khe cửa, cố gắng nhìn rõ tình hình bên trong.
Chỉ thấy Cố Yển Thanh cầm bánh tránh đi, giọng nói nhàn nhạt:
“Âm Âm làm.”
Hệ thống lập tức rú lên phấn khích:
【Ối chà! Âm Âm làm cơ đấy.】
Trạch Dao hơi sững sờ.
“Nhưng anh đâu có ăn đồ ngọt, để em ăn giúp cho?”
Cố Yển Thanh đặt bánh lên kệ bên cạnh, không nói gì.
“Yển Thanh?”
“Còn chuyện gì không? Nếu không, anh phải đi đón Âm Âm đi ăn tối rồi.”
【Chết rồi! Ký chủ, chạy mau!】
Tôi lập tức quay đầu bỏ chạy.
Giữa đường, tôi nhắn cho anh ấy một tin:
“Tối nay đừng tìm em, em qua nhà bạn ngủ.”
“Cô nghĩ vậy ổn không?”
11 giờ đêm, tôi ngồi trong quán bar.
Nhìn ly rượu không rõ tên trước mặt, tôi thất thần.
“Sao lại không ổn? Người trưởng thành cũng có giờ giới nghiêm à?”
“Âm Âm, em cũng ở đây à?”
Gương mặt quen thuộc tôi vừa gặp ban sáng lại xuất hiện trước mặt.
Trạch Dao đã thay một bộ đồ khác, từng cử chỉ đều toát lên vẻ quyến rũ.
Vì phép lịch sự, tôi gật đầu với cô ta:
“Chào chị.”
Cô ta ngồi xuống bên cạnh, liếc nhìn ly rượu trước mặt tôi:
“Âm Âm, rượu này mạnh đấy. Em đừng uống trước mặt anh trai em, coi chừng…”
Cô ta khẽ nhếch môi, giọng điệu đầy ẩn ý:
“Lộ nguyên hình đấy.”
Tôi giật mình ngẩng đầu lên, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.
“Em không hiểu ý chị.”
“Năm ngoái, em đi vội quá, để quên album ảnh ở chỗ Trạch Dịch.”
“Chị có xem qua vài tấm. Em có muốn nghe thật lòng không?”
Trạch Dao nghiêng đầu, giọng nói vẫn dịu dàng như nước:
“Những bức ảnh đó… thực sự khiến người ta ghê tởm.”
Chỉ một câu nói ngắn ngủi, đã đâm trúng tử huyệt của tôi.
Trạch Dịch là bạn học của tôi, cũng là em trai của Trạch Dao.
Năm ngoái dịp Tết, chúng tôi từng gặp nhau trong buổi họp lớp.
Lúc xuống xe, tôi vội vàng, lỡ để quên album ảnh ở chỗ Trạch Dịch.
Sau đó, khi tôi đến tìm lại, Trạch Dịch đã xuất ngoại.
Tôi luôn ôm hy vọng may mắn, nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện.
“Đó không phải tôi, mà là—”
“Tôi không có hứng thú nghe cô giải thích.”
Trạch Dao thanh toán giúp tôi, cầm lấy áo khoác, lạnh nhạt nói:
“Tôi chỉ đơn thuần cảm thấy, loại tình cảm này thật ghê tởm.”
“À đúng rồi, Trạch Dịch vẫn luôn khá thích cô đấy. Cô có thể tìm cậu ấy tâm sự.”
Nếu phải chọn một người tôi ghét nhất trên thế giới này, thì đó chắc chắn là Trạch Dịch.
Một thiếu gia không có khái niệm về ranh giới, bị ảnh hưởng bởi văn hóa xã hội phương Tây đến hư hỏng.
Trên thế giới này, cũng có một bí mật tôi sợ nhất là anh tôi phát hiện.
Mà bí mật đó… đang nằm trong tay Trạch Dịch.
6
Khi tôi về đến nhà, đã gần rạng sáng.
Vài phút trước, điện thoại vừa nhận được một tin nhắn.
Trạch Dịch: “Vậy nhé, bảo bối. Thứ bảy, năm giờ chiều, không gặp không về.”
Hệ thống nói:
【Trạch Dịch chỉ yêu cầu cô đi trung tâm thương mại xem phim với cậu ta thôi, một yêu cầu đơn giản để đổi lấy một cuốn album. Không lỗ. Cứ làm kín đáo chút, đừng để anh cô phát hiện là được.】
“Cũng đúng.”
Vừa định bước vào thang máy, tôi chợt thấy một bóng người đứng cách đó không xa.
Cố Yển Thanh?
Từ khi trưởng thành, tôi đã ra ngoài sống riêng.
Địa chỉ này, rất ít người biết.
Sao anh ấy tìm được đến đây?
Ánh sáng hắt ra từ hành lang rọi lên gương mặt anh ấy.
Cổ áo của Cố Yển Thanh hơi xộc xệch, trên người phảng phất mùi rượu nhàn nhạt.
Dường như anh ấy vừa rời khỏi một bữa tiệc xã giao nào đó.
Tôi lạnh mặt, làm như không nhìn thấy anh.
“Âm Âm.”
Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau, Cố Yển Thanh nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi cố sức rút tay về, cúi đầu, giọng khô khốc:
“Đừng chạm vào em.”
“Em nghĩ kỹ rồi, từ giờ nước sông không phạm nước giếng, mỗi người một cuộc sống riêng.”
Cố Yển Thanh đột nhiên ôm chặt lấy tôi.
“Anh đã ăn bánh rồi, ăn hết rồi… Đừng bỏ rơi anh, được không?”
Tôi lúc này mới nhận ra, trạng thái của anh ấy không bình thường.
Anh ấy… hình như đang sốt.
“Anh điên rồi sao? Sốt còn uống rượu?”
Cố Yển Thanh tựa lên người tôi, lẩm bẩm:
“Anh không biết… Anh không biết… Lần nào cũng vậy…”
Lần nào?
Ý là chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần rồi sao?
Điện thoại của Cố Yển Thanh chợt đổ chuông.
Là ông nội gọi đến.
Tôi thay anh ấy nghe máy.
“Yển Thanh à, tối nay bàn thêm về dự án kia đi, đợi lấy được lô đất phía Tây—”
“Ông nội, anh ấy bệnh rồi.”
Đầu dây bên kia thoáng khựng lại, giọng điệu lập tức dịu xuống: