
Sống Lại Để Đối Đầu Kẻ Thù
Cạnh tranh với kẻ thù không đội trời chung quá mức, tôi đột ngột lăn ra chết.
Đi dạo một vòng dưới âm phủ mới phát hiện ra mình chết hơi sớm.
Đến lúc bị đuổi về, tôi bèn thắc mắc:“Chết lâu vậy rồi, liệu cơ thể tôi có còn nguyên vẹn không?”
m sai nghe xong, biểu cảm trở nên khó tả.“Quay về là biết liền.”
Thế là tôi bị tống về dương gian. Vừa mở mắt ra, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy lại là… cái bản mặt to đùng của kẻ thù không đội trời chung – Giang Truy!
Hoảng quá, tôi giơ tay tát thẳng vào mặt hắn!
Người bị đánh ngơ ngác nhìn tôi ba giây, sau đó đột nhiên đưa tay ôm chầm lấy tôi.“Là mơ… hay thầy pháp đó thật sự triệu em về rồi?”
Tôi nghiến răng: “Cút! Chị đây còn sống sờ sờ đây này!”
Giang Truy hơi khựng lại, nhưng cánh tay ôm ngang eo tôi lại càng siết chặt hơn.
“Ồ? Không tin đâu. Hôn một cái mới tin.”
Bình luận