Chương 2 - Sống Lại Để Đòi Công Bằng

3

Ổn định lại cảm xúc, tôi tiếp tục nhắm mắt giả vờ ngủ.

Tiếng phát thanh vẫn lặp đi lặp lại, nhưng trong khoang hành khách, không một ai đứng dậy.

Tôi bật cười tự giễu.

Vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng ở thành phố bên kia đã điều động không ít bác sĩ.

Chỉ riêng thành phố tôi đã có năm bệnh viện, tôi không tin cả chuyến bay chỉ có mình tôi là người có chuyên môn y tế.

Chẳng qua ai cũng sợ phiền phức mà thôi.

Hai tiếp viên vội vã chạy ngang qua chỗ tôi.

“Làm sao bây giờ, chẳng có bác sĩ nào cả!”

Người còn lại tuy mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:

“Cứ theo quy trình cấp cứu mà làm. Cô ấy đã có dấu hiệu không ổn từ lúc lên máy bay, tôi hỏi nhiều lần nhưng cô ta cứ bảo không sao. Mình làm đúng trách nhiệm là được, còn lại… đành giao cho số phận.”

Đúng lúc đó, từ phía đầu khoang vang lên tiếng hét thảm thiết:

“Aaa… đau quá… ai cứu với!”

Hai tiếp viên nhìn nhau, lập tức xách theo hộp y tế lao nhanh về phía trước.

Năm phút sau, một tiếp viên với đôi tay dính đầy máu chạy ngược về cabin hô lớn:

“Có ai từng có kinh nghiệm cấp cứu không? Sản phụ đang xuất huyết rất nghiêm trọng, cần hỗ trợ gấp!”

Nhìn màu máu tươi ấy, trái tim tôi bắt đầu bồn chồn dao động.

Cô gái ngồi sau lưng tôi cũng bắt đầu lẩm bẩm than phiền:

“Cô ta bị sao vậy chứ? Biết mình không khỏe mà vẫn cố đi máy bay, xui xẻo thật, lại để tụi mình gặp phải chuyện thế này.”

Người phụ nữ trung niên ngồi cạnh cô bé lập tức đập nhẹ vào tay:

“Nói năng kiểu gì vậy? Đây là mạng người đó!”

Cô gái nhỏ tiếp tục lầm bầm:

“Ôi giời, mạng người thì sao chứ, rõ ràng là tự chuốc lấy!

Với loại người thế này, cho dù có bác sĩ ở đây cũng chẳng ai dám bước ra đâu. Nhỡ mà dính chuyện thì làm thế nào?”

Trái tim tôi đang rối bời chợt bình tĩnh lại.

Phải rồi… nếu dính chuyện thì sao?

Kiếp trước tôi chẳng phải đã mất mạng vì “dính chuyện” đó sao!

Tôn trọng số mệnh người khác, mới là không can thiệp vào nhân quả của họ.

Nghĩ đến đây, tôi lại tiếp tục nhắm mắt giả vờ ngủ.

Nhưng đúng lúc này, một tiếp viên chạy tới, nắm lấy tay tôi hét lớn:

“Bác sĩ Trình Tuyết! Bệnh nhân đang nguy kịch, cần cô cấp cứu gấp!”

4

Nghe vậy, tim tôi chợt thắt lại.

Bọn họ… làm sao biết được tôi là ai?

Đã có cơ hội làm lại cuộc đời, tôi nhất định không thể để lịch sử lặp lại!

Tôi hít sâu một hơi, từ từ mở mắt.

Nhìn tiếp viên trước mặt, tôi giả vờ ngơ ngác:

“Xin chào, tôi là Trình Tuyết. Có chuyện gì vậy?”

Cô ấy không có thời gian để nghi ngờ tôi đang ngủ thật hay giả vờ, chỉ vội vàng nói:

“Tôi thấy thông tin nghề nghiệp mà cô đăng ký lúc làm thủ tục! Hiện tại ở khoang phổ thông có một sản phụ đang chảy máu dữ dội, rất cần cô giúp đỡ!”

Ánh mắt tôi rơi vào tờ giấy thông tin, tay vô thức siết chặt lại.

Sáng nay khi tan ca đêm, tôi vừa xử lý xong một ca cấp cứu lớn.

Vừa bước xuống bàn mổ đã nhận được điện thoại yêu cầu bay gấp sang thành phố bên để làm phẫu thuật hỗ trợ.

Sợ trễ giờ làm chậm việc cấp cứu người khác, tôi đã chủ động đăng ký nghề nghiệp và đi lối ưu tiên ở sân bay.

Ban đầu tôi định đứng ngoài chuyện lần này, nhưng tình huống hiện tại có lẽ không thể tránh né nữa.

Dù sao, tôi cũng không làm gì sai. Nếu đã như vậy… thì cứ tùy cơ ứng biến.

Tôi lập tức lộ vẻ lo lắng, tháo dây an toàn rồi đi theo tiếp viên.

“Xin lỗi, đêm qua tôi trực cả đêm, vừa rồi ngủ say quá. Cô kể sơ tình hình đi.”

Tiếp viên nhanh chóng tóm tắt tình hình — gần như giống hệt kiếp trước.

Khác biệt duy nhất là đời này tôi chưa kịp cứu, sản phụ vừa lo vừa sợ nên đã xảy ra tình trạng xuất huyết nặng.

Khi tôi đến khoang phổ thông, dưới thân cô ta là hỗn hợp nước ối và máu đỏ tươi.

Nhìn gương mặt tái nhợt của cô ấy, tôi phải bấm chặt lòng bàn tay mới giữ được bình tĩnh.

5

Nghe tiếng tiếp viên thúc giục, tôi đeo găng tay, bắt đầu kiểm tra sơ bộ.

Sản phụ không ngừng rên rỉ:

“Bác sĩ… xin cô nhất định phải cứu tôi với, cứu cả con tôi nữa… nó còn chưa được nhìn thấy thế giới này!”

Cô ấy vừa kích động, lại trào ra một dòng máu nữa.

Người chồng thấy vậy, túm lấy tay tôi lắc mạnh:

“Cô nhất định phải cứu vợ và con tôi!”

Nghe đến đây, ánh mắt tôi thoáng qua một tia hận ý.

Kiếp trước, lúc tôi chạy đến cứu người thì anh ta đang đi vệ sinh.

Đến khi quay lại, mọi chuyện đã xảy ra.

Nhưng anh ta không phải người vô tội.

Sau khi biết vợ mình giết tôi, anh ta chẳng những không cảm thấy tội lỗi mà còn thuê người dẫn dắt dư luận, đẩy tôi xuống đáy vực.

Bất cứ ai lên tiếng bênh vực tôi đều bị tấn công dữ dội,

Chính hắn ta là người gián tiếp đẩy cha mẹ tôi đến cái chết thê thảm!

Tôi ép xuống mối thù trong lòng, bình tĩnh nói:

“Bản sao siêu âm đâu? Cho tôi xem để nắm được tình trạng của thai nhi.”

Nghe tôi hỏi đến siêu âm, sản phụ lập tức siết chặt tay tôi hơn.

Gương mặt trở nên dữ tợn, cô ta gào lên:

Đến lúc này rồi còn đòi xem siêu âm! Cái cô cần làm là cứu người, không phải hỏi mấy chuyện vô nghĩa!”

Nói xong lại tiếp tục kêu gào:

“Á… tôi đau quá… tôi đau chết mất!”

Tôi khéo léo rút tay ra khỏi tay cô ta, quay sang chồng cô và tiếp viên:

“Tôi không phải bác sĩ sản khoa. Không có báo cáo siêu âm, tôi không thể xác định ngôi thai, càng không biết được tình trạng của thai nhi. Tôi thật sự không thể giúp được.”

Nói xong, tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Không ngờ người chồng lại giữ chặt lấy tôi:

“Cô không thể đi! Cô đi rồi thì vợ tôi biết làm sao?”

Tôi vội vàng thoát ra, cúi người lễ phép:

“Xin lỗi. Mỗi người có chuyên môn riêng, tôi không học sản khoa. Tôi sợ nếu mạo hiểm ra tay sẽ làm tình trạng nghiêm trọng hơn!”

Nghe vậy, sản phụ bật khóc nức nở:

“Con ơi… mẹ con mình thật khổ… sao lại gặp phải một bác sĩ máu lạnh như vậy…

Chỉ vì không có bản siêu âm mà cô ta định nhìn chúng ta chết mà không cứu đây…”

Một số hành khách nghe thấy vậy, bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt đầy chỉ trích.

Tôi cố ý lớn tiếng nói rõ:

“Báo cáo siêu âm thai giúp xác định tuổi thai. Nếu đã đến ngày dự sinh thì có thể sinh luôn, nhưng nếu thai còn nhỏ thì nên ưu tiên giữ thai.”

Cô ta vội đáp:

“Tôi đã được 36 tuần rồi, dự sinh là tháng sau. Bây giờ sinh cũng không sao cả, làm ơn giúp tôi sinh con đi!”

Tôi tiếp tục sờ bụng cô ta đo thử, rồi tỏ vẻ khó xử:

“Vậy chị cho tôi xem báo cáo siêu âm. Tôi thấy chiều cao tử cung và vòng bụng của chị không giống người mang thai 36 tuần chút nào.”

Tôi nói thật. Kiếp trước tôi chỉ nghĩ bụng cô ta nhỏ là do người gầy. Nhưng sau khi sinh, tôi mới hiểu — vì thai nhi bị dị tật, hai chân ngắn bất thường, nên bụng mới bé như chỉ 30 tuần.