Chương 4 - Sóng gió năm ấy

11.

Vệ Dương công chúa rời đi ba ngày.

“Lúc hoàng huynh phái người qua đó, tên Hách Liên Mạc đó vẫn còn đang ngụy trang là tam lão gia của Tô gia, sao hắn lại tự tin như vậy nhỉ?”

“Bởi vì hắn rất giỏi ngụy trang, nên không có ai nghĩ rằng hắn là người dị tộc mà thôi.” Ta nói thế, nếu không phải Vệ Dương công chúa đặc biệt, biết được vật tổ của bọn họ, e là lúc Kinh Thành bị đánh chiếm, tam lão gia cũng sẽ không bị phát hiện.

“Nam đinh của Tô gia đều bị trảm rồi, hoàng huynh thẩm vấn những người còn lại của Tô gia suốt cả đêm, đáng tiếc họ đều không biết chuyện.”

“Nhưng mà dựa vào đôi ba lời nói có thể suy đoán rằng, lúc di nương của Tô lão thái gia sinh nở thì đứa bé bị đánh tráo, tam lão gia của Tô gia thật sự vừa mới sinh ra chưa được bao lâu thì đã ch rồi, người mà sống ở Tô gia bao nhiêu năm nay, vẫn luôn là tên Hách Liên Mạc này.”

“Chuyện này người của Tô gia đều không biết, vẫn là hỏi được từ phía của Hách Liên Mạc đó.”

“Không chỉ như vậy,” Vệ Dương công chúa đập tay xuống bàn một cái, “Thị vệ còn lục soát được bản đồ phòng ngự Kinh Thành và địa đồ ở trong phòng hắn ta.”

“Một lũ sâu bọ, chả trách bọn họ có thể thuận lợi một đường xuống phía Nam như vậy, ẩn nấp mấy mươi năm, đến bản đồ phòng ngự Kinh Thành cũng nằm trong tay, còn có thể không thuận lợi sao?”

Vệ Dương công chúa tức đến nỗi vỗ bàn mấy cái.

Tảng đá treo lơ lửng trong lòng ta cuối cùng cũng rơi xuống trong mấy tiếng vỗ này rồi.

Ngày vừa vào hạ, ta đi đến hoa lâu.

Cách ngày Tô gia bị tịch thu gia sản cũng qua lâu rồi, ký ức kiếp trước cũng đã dần mơ hồ.

Nhưng lúc ta tiến vào hoa lâu, ta vẫn nhớ lại những chuyện của kiếp trước, lúc bị treo trong phòng củi, lúc bị ép tiếp khách, lúc bị nắm đầu tóc nhấn vào thùng phân.

Ta bước vào đúng lúc gặp được Tô Nguyệt Oanh, nàng ta lộ ra một nửa bộ ngực, ngồi trên đùi của một nam nhân trung niên, váy đỏ trên người rơi xuống đất, da dẻ mịn màng, không che được sắc xuân.

Nàng ta giống như ta của trước đây, dù cho xinh đẹp đến đâu tài giỏi đến đâu, cũng chỉ là một đống thịt nát mà thôi.

Ta vốn muốn qua đó, hét lớn với nàng ta: “Tô Nguyệt Oanh, ngươi chẳng qua cũng như thế thôi, cái gọi là giữ lấy nguyên tắc của ngươi đâu?”

Nhưng đứng ở hoa lâu, ta không còn chút sảng khoái khi báo thù nữa, đi ngang cửa sau của hoa lâu, trong phòng củi đang treo mấy tiểu nha đầu mới đến.

“Tại sao? Ta vốn nên vui mừng.” Ta hỏi Vệ Dương công chúa.

“Bởi vì dùng chuyện này trói buộc sỉ nhục nữ nhân, nàng ta là rác rưởi, ngươi thì không phải.”

Vệ Dương công chúa đứng dậy: “Đi thôi, nơi này nhiều thịt thối rữa, chúng ta đi thực hiện một trận cải cách lao động đi.”

12.

Vệ Dương công chúa đưa ta rời khỏi kinh thành, bọn ta đi đến Giang Nam.

Nàng ta cải tạo máy dệt vải, thuê nữ công, mở ra lớp dạy cơ bản.

Nàng ta làm rất nhiều, mỗi lần đều rất rụt rè nói: “Không cần sùng bái ta quá, ta chỉ là đứng trên vai người khổng lồ mà thôi.”

Bọn ta đi đến rừng nhiệt đới ở Tây Nam, cũng nhìn thấy sa mạc ở Mạc Bắc.

Những chuyện ở kiếp trước đã dần dần mơ hồ đi, ta phát hiện, hoa lâu từng trói buộc một đời của ta, chẳng qua cũng đến thế thôi.

Gặp lại Tô Nguyệt Oanh lần nữa, cũng đã gần hai mươi năm rồi.

Nàng ta ở công xưởng nữ công, dùng khăn quấn lấy tóc, dường như không thể nhìn ra dáng vẻ lúc còn trẻ.

Một tiểu nha đầu có vẻ ngoài y hệt nàng ta lúc nhỏ nắm lấy tay nàng: “Nương, người xem, là công chúa và nữ quan của ngài ấy.”

Nàng ta kinh ngạ nhìn ta, lập tức cắn chặt môi, ngẩng cằm lên, giống hệt với Tô Đại tiểu thư lúc nhỏ, dường như là để giữ lấy chút tự tôn còn lại.

Đại nương sau lưng nàng ta vỗ nàng ta một cái: “Ngươi trông như thế nào chứ? Không có bọn họ, bây giờ tiểu nha đầu nhà ngươi cũng phải làm chuyện hầu hạ người khác rồi.”

Một người hạ tiện, nhiều đời hạ tiện.

Công chúa vì xóa bỏ chế độ này, đã cố gắng rất nhiều, cuối cùng vào năm năm trước, đã hoàn thành ước muốn.

Tô Nguyệt Oanh dắt lấy tiểu nha đầu hai mắt sáng long lanh nhìn sang bọn ta, ta cong khóe môi, thoải mái cười ra tiếng.

“Không chỉ nàng ta muốn cảm ơn ta, mà đời sau của nàng ta, nhiều đời sau cũng đều muốn cảm ơn ta, cảm ơn người mà nàng ta từng ghét bỏ nhất, coi thường nhất.” Lúc Vệ Dương công chúa hỏi ta, ta đã nói như thế.

Cách hai đời đã gần ba mươi năm, cuối cùng ta đã trả thù Tô Nguyệt Oanh.

Vệ Dương công chúa đột nhiên đập bàn một cái: “Nhưng có một chỗ khiến ta rất không vui.”

“Tất cả mọi người đều chỉ biết công chúa và nữ quan của nàng ta, bách tính thì cũng thôi đi, nhưng chúng ta đã làm nhiều việc như vậy, cũng không thể lưu lại tên mình.”

“Giống như Tô Nguyệt Oanh nói, mọi người đều biết nàng ta là Tô hoàng hậu, nhưng cô ta tên là gì? Cuộc đời của cô ta như thế nào? Không ai biết cả.”

Vệ Dương công chúa nắm lấy tay ta: “Quan trọng hơn là, bây giờ không ghi chép, ngươi cũng không biết được phim truyền hình của đời sau sẽ bịa đặt ngươi thành người như thế nào.”

Ta gật đầu, tuy là nghe không hiểu, nhưng lại rất có lý.

Vệ Dương công chúa về cung trong đêm, đá tung cửa của sử quan:

“Viết lên, ta là Ngụy Lan, còn nàng ta là Quan Trình.”

13.

Lại một năm mùa hè nữa, sức khỏe của công chúa đã không còn tốt nữa.

Bọn ta từ sớm đã về kinh thành, nàng ta thường dựa trên giường, rõ ràng nói chuyện có chút vất vả rồi, nhưng miệng vẫn cứ lẩm bẩm: “Quan Trình, đừng có đau lòng, ta sắp có được máy điều hòa, điện thoại, tôm hùm đất rồi.”

“Quan Trình, ta thật muốn cho ngươi đến xem thời đại của bọn ta.”

“Ta thật muốn, mời ngươi đi uống rượu.”

“Đến lúc đó tìm thêm hai tên, ta ôm một tên, ngươi ôm một tên.”

Vào trận tuyết đầu tiên, công chúa qua đời, nàng chưa từng gả đi, cho nên tiểu hoàng đế chôn nàng ở hoàng lăng.

Ta đem tất cả đồ đạc của phủ công chúa, đều đóng gói vào, tiểu hoàng đế có chút không hiểu.

Ta liền giải thích: “Tăng thêm vị trí làm việc.”

Trong đầu ta có chút hỗn loạn, nhưng những lời nàng nói vẫn rất rõ ràng.

Tiểu hoàng đế thì thầm: “Ngươi và hoàng cô cô như nhau, nói chuyện khiến người khác không hiểu .”

Lúc đi ngang Tô gia, nơi từng là Tô phủ giờ đây sửa thành lớp dạy học cơ bản.

Ta dạo một vòng, tiểu viện tây nam đó, Hứa Mộc ch ở chỗ đó, ta ở đó gặp được Vệ Dương công chúa.

Ta ngẩng đầu, hai đứa trẻ con đang trèo trên tường, dường như là muốn trốn ra ngoài, ánh nắng chiếu lên người của bọn chúng, giống như năm đó lần đầu bọn ta gặp gỡ.

Phiên ngoại. Hiện đại

“Ngụy Lan...”

Tôi cảm giác có người đang vỗ vai tôi.

Tôi mở mắt ra, bạn cùng phòng Mạnh Thanh mặt cạn lời: “Cậu chạy đến thư viện là để ngủ hả?”

“Với lại vừa rồi tay cậu lạnh thật, tớ gọi thế nào cậu cũng không tỉnh.”

Tôi vươn vai một cái, thoáng nhìn thì thấy vở của Mạnh Thanh viết đầy chữ, kinh ngạc nói: “Chúng ta mới năm hai, có cần phải liều mạng vậy không?”

“Thi cao học mà đợi đến năm ba mới chuẩn bị là hết kịp rồi.”

“Đám mọt sách các người!” Tôi tức tối nói.

“Hôm nay bộ phim “Vương triều Ngụy thị” ra mắt, hay là chúng ta đi xem đi?” Mạnh Thanh hỏi.

“Cái gì?” Tôi trợn to hai mắt, “Đoàn phim sắp toi nào quay Đại Ngụy á? Diễn cái gì, cưỡng ép dân nữ?”

Mạnh Thanh dùng một ánh mắt kì lạ nhìn ta: “Cậu đang nói gì thế? Vương triều tiếp diễn hơn ba trăm năm, có thể quay được rất nhiều thứ đó.”

“Nhưng mà truyền kỳ nhất vẫn là thời kì Ngụy Huệ đế, rõ ràng cả vương triều đã đứng bên bờ vực sụp đổ rồi, nhưng lại có thể cứu vãn trở lại.”

“Đúng đó!” Tôi dè dặt nói, “Không những Ngụy Huệ đế, Vệ Dương công chúa cũng phát huy tác dụng rất lớn có phải không ?”

“Còn không phải sao,” Mạnh Thanh chống cằm, “Dã sử nói, Vệ Dương công chúa là bạch nguyệt quang của Ngụy Huệ đế, bởi vì công chúa không muốn thờ chung một chồng với người khác, nên mới nhận nàng ta làm muội muội, nếu không thì sao Vệ Dương công chúa lại cả đời không gả cho ai, cô ta là một công chúa, hôn sự cũng đâu khó định chứ?”

“Sử ở đâu vậy thoải mái như vậy?” Tôi bị sốc vô cùng.

Mạnh Thanh chốc lát phấn khởi lên: “Nghe nói “Vương triều Đại Ngụy” chính là dựa theo dã sử mà sửa đổi đó, nữ quan Quan Trình mà Vệ Dương công chúa đưa theo bên cạnh, nghe nói là nam cải trang thành nữ, Vệ Dương công chúa yêu mà không được, mới trói buộc cô ta ở bên cạnh mình, dần dần phát triển thành câu chuyện ba người, Huệ đế, Vệ Dương công chúa, Quan Trình ...”

Mạnh Thanh còn chưa nói hết, tôi vỗ bàn đứng dậy, làm cho mọi người xung quanh đều nhìn sang.

Mạnh Thanh gục trên bàn, nhỏ tiếng nói: “Này, đây là thư viện đó, cậu muốn làm gì?”

“Làm gì? Tớ muốn tố hắn tội phỉ báng!”

Trên đường về kí túc xá, tôi đá một viên đá nhỏ, hay lắm, coi như là uổng công đá vào cửa của sử quán rồi, ai lại ngờ rằng người đời sau có thể không biết xấu hổ đến vậy?

Điện thoại vang lên tiếng bing bong, tôi lấy ra kiểm tra xem.

“Lăng mộ của Vệ Dương công chúa được đào ra hơn phân nửa, văn vật được khai quật đạt hơn bảy ngàn món...”

Tôi nhìn thấy cái giường nhỏ bị mất một chân quen thuộc, còn có giàn nho chính tay ta làm, đây nhất định là bút tích của Quan Trình rồi không thể nghi ngờ, tiểu hoàng đế không có cẩn thận như vậy đâu.

Trong lòng bỗng dâng lên chút chua xót, tôi quay đầu vào tiệm trà sữa, đã hơn hai mươi năm tôi không được uống rồi.

Lúc đợi trà sữa, tiếng trò chuyện sau lưng truyền đến: “Cậu nhìn thấy cô gái làm trà sữa đó chưa? Lúc trước chưa từng gặp cô ấy.”

“Tuy là đeo khẩu trang, nhưng cảm giác rất xinh đẹp.”

Tôi theo ánh mắt của bọn họ mà nhìn sang, một người dường như để tóc mái che đi hai mắt, trong lòng tôi bỗng có một cảm giác lạ lùng.

Tôi bước lên phía trước, gõ lên quầy hàng trước mặt cô ấy: “Một lát đi uống rượu không?”

Cô ấy chậm rãi ngước mắt lên: “Tại sao?”

Tôi cười: “Bởi vì tớ là người tuân thủ lời hứa, dù cho là qua một ngàn năm rồi, tớ vẫn nhớ rất rõ.”

Cô ấy từ từ tháo khẩu trang ra, giống như năm đó lần đầu bọn ta gặp gỡ.

-Hết-