Chương 1 - Sóng gió năm ấy
Ngày Tô gia bị tịch biên, cha mặc lên người ta một bộ y phục hoa lệ, đưa ta đến trước mặt quan binh:
“Nàng chính là Đại tiểu thư của Tô gia, Tô Nguyệt Oanh.”
Bọn họ đều nói, cha ta là nô bộc trung thành.
Sau này gặp lại, cha ta đã là đại tướng quân Thần Võ mà tân đế tin tưởng nhất, Tô Nguyệt Oanh trở thành hoàng hậu, cùng tân đế một đời một kiếp một đôi người.
Còn ta, là một hoa nương trong thanh lâu mà ai cũng có thể chơi đùa.
Nương vì để chuộc thân cho ta, mà lê thân xác bệnh nặng đi cầu xin cha, lại bị người gác cổng đánh hai gậy mà mất mạng.
Ta cầu xin Tô Nguyệt Oanh hạ táng cho nương, nhưng không ngờ nàng ta lại nói:
“Hoa lâu đa số là ca kỹ, nếu ngươi biết giữ lấy nguyên tắc, ta còn có thể giúp đỡ, nhưng ngươi lại tự nguyện sa đọa, ta sẽ không giúp những người như vậy.”
Đêm đó, ta liền bị người ta chặt đứt tứ chi, sau đó ném xuống sông.
Mở mắt ra lần nữa, ta trở về ngày mà Tô gia bị tịch biên, lần này, ta muốn chính bản thân Tô Nguyệt Oanh tự đi mà giữ lấy nguyên tắc của mình đi.
——
01.
Cơ thể vẫn còn chút tàn dư của cơn đau kịch liệt, tứ chi của ta bị người ta cắt đứt, đỉnh đầu bị nắm lấy nhấn vào nước lạnh, ta bị ép tỉnh táo, chỉ có thể trơ mắt ra mà nhìn bản thấn biến thành người lợn (một hình phạt tàn khốc triều Hán).
Ta vùng vẫy trong cơn đau kịch liệt, Hứa Mộc người từng là thanh mai trúc mã tay nắm trường đao ghét bỏ mà nhìn ta, sau đó cầm một mảnh vải trắng lau vết máu ở trên đao:
“Bẩn quá.”
Ta không dám tin rằng đây là người ta đã thầm mến, giữ trong lòng suốt mười năm.
Ta và Hứa Mộc từ nhỏ đã được định thân, mười năm nay ở trong hoa lâu, cũng là ta dùng tiền bán thân để chăm sóc mẹ già của hắn, nhưng không ngờ rằng lần đầu gặp lại sau nhiều năm, bên tai chỉ nhận được một câu:
“Bẩn quá, ngươi dùng tên của Oanh nhi làm ra những chuyện hạ tiện như vậy, ch đã là hời cho ngươi rồi.”
Ta hận vô cùng, khi Tô gia phồn thịnh ta chưa từng hưởng được chút lợi ích gì, nhưng khi Tô gia sa sút ta lại phải thay Tô Nguyệt Oanh chịu khổ.
Hạ tiện? Ta không nhịn được mà cười ra tiếng.
Tô gia phạm phải đại tội, Tô Nguyệt Oanh là nữ nhi của tội thần, ở trong hoa lâu đến chó cũng không bằng, lúc muốn ta thay Tô Nguyệt Oanh gánh tội, tại sao lại không nói hạ tiện?
Nước sông lạnh lẽo dần dần ngập vào mũi miệng ta, ta lại nhớ đến nương, hôm đó nương quỳ trước cửa phủ tướng quân khóc lóc:
“Nữ nhi của thiếp chỉ là muốn sống mà thôi, nó không làm hại bất kì ai, nó có tội gì chứ....”
02.
Ta cảm thấy có người kéo mình về phía trước.
“Nàng chính là Đại tiểu thư của Tô gia, Tô Nguyệt Oanh.”
Câu nói này lại một lần nữa vang lên bên tai ta.
Mười năm ở hoa lâu, ta đã nghĩ vô số lần, nếu như lúc đó ta phủ nhận việc mình là Tô Nguyệt Oanh thì sẽ như thế nào.
Ta cố gắng mở mắt ra, hai tên quan binh nhấc ta lên, xiềng xích nặng nề đó sắp tròng lên đầu của ta.
Cảnh tượng này dường như đã từng xảy ra, giống như quay về cái ngày mà Tô gia bị tịch biên.
Ta lập tức mở lời, nói ra lời mà mười năm nay ta vẫn muốn nói: ”Ta không phải là Tô Nguyệt Oanh.”
Kiếp trước, lúc cha đưa ta đi đã từng nói, ông ấy nhất định sẽ đến cứu ta, chẳng qua là thay Tô Nguyệt Oanh ngồi trong lao ngục vài ngày, Tô gia có người thu xếp, sẽ không để ta phải chịu tội.
Lúc đó ta đã tin, nhưng sự chờ đợi này lại đến mười năm.
Ta nhìn hai tên quan binh đó: ”Ta không phải là Tô Nguyệt Oanh, các người bắt nhầm người rồi, làm sao giải thích với bệ hạ đây?”
Hai tên quan binh đó lộ ra vẻ do dự.
Cha ta nghiêm mặt đứng một bên quát: ”Ngươi im miệng!”
Ta lập tức chỉ vào ông ấy: ”Ngươi xem, đến cả một người hầu cũng có thể quát ta, làm sao ta có thể là đại tiểu thư Tô gia?”
Quan binh nghi ngờ buông ta ra.
Ta đứng thẳng người, nhìn thấy một chiếc váy màu trắng ngà ở sau lưng của mọi người.
Ta hơi cong khóe môi, ta xé cái váy mà cha mặc lên người ta, lộ ra quần áo vải bố của hạ nhân Tô gia: “Ta là nha đầu ở hoa phòng của Tô gia.”
Ta lại tiếp tục giơ tay của ta ra, tuy là cũng trắng trẻo thon dài, nhưng so với tay của tiểu thư con quyền quý được nuông chiều thật sự, thì vẫn không giống nhau.
Trên tay ta có dấu vết bị gai hoa đâm vào mấy ngày trước: ”Tay của Đại tiểu thư Tô gia bị thương rồi, sao có thể không cho dùng thuốc chứ?”
Hai tên quan binh đó nghe thấy lời này lập tức đóng cửa lớn lại, nhốt tất cả mọi người ở nơi này: “Bọn ta phụng lệnh bắt giữ mọi người ở trong nhà lớn Tô gia, nếu có người muốn mạo danh thay thế, sẽ bị chém đầu.”
Nói xong, ánh mắt của bọn họ đảo qua đảo lại trên người cha ta.
Sắc mặt cha ta tái xanh, ánh mắt hung tợn dường như muốn xuyên qua người ta.
Kiếp trước, lúc ta bị đưa đi, tận mắt nhìn thấy cha nhân lúc hỗn loạn mà bảo vệ Tô Nguyệt Oanh trong đám người rời đi, ta ở trong ngục đợi rồi lại đợi, nhưng lại chỉ đợi được ý chỉ đưa ta vào thanh lâu.
Ta đi vào trong đám người, đứng sau lưng của Tô Nguyệt Oanh.
Tuy nàng ta đã thay một bộ y phục của hạ nhân, nhưng vẫn lộ ra một góc váy màu trắng ngà, cũng không biết trong lúc hoảng loạn cha đã cướp y phục của ai.
Gương mặt tinh xảo đẹp đẽ của Tô Nguyệt Oanh bị bôi lên tro bụi, đầu tóc rối loạn, đứng ở trong đám hạ nhân, thật sự là không có gì khác thường.
Ta lặng lẽ vươn tay đến eo của nàng ta, nhéo mạnh một cái.
“A!” Tô Nguyệt Oanh nhảy dựng lên.
Âm thanh uyển chuyển như là chim chích vậy, hai quan binh lập tức bị thu hút mà đi đến đây, mỗi người một bên mà bắt lấy tay của Tô Nguyệt Oanh.
Ta nhìn thấy cha đứng ở không xa hai tay nổi đầy gân xanh, nỗi căm hận trong mắt dường như sắp tuôn ra ngoài.
“Ta không phải là Tô Nguyệt Oanh.” Nàng ta tuyệt vọng gần sắp khóc, vô cùng đáng thương mà nhìn quan binh.
Ai ngờ rằng quan binh đó lại không chút thương tiếc, xé rách tay áo của Tô Nguyệt Oanh, lộ ra chiếc váy màu trắng ngà ở bên trong của nàng ta.
Quan binh đó cười lạnh một tiếng:
“Đưa đi.”
03.
Lúc ta bị giải đến chính viện, vừa đúng lúc nghe thấy tiếng khóc của đạu phu nhân:
“Một cô nương như Oanh nhi, làm sao có thể vào trong lao ngục được?”
Người bị đưa đi là lão thái gia và nam đinh của đại phòng Tô gia, bởi Tô Nguyệt Oanh luôn nữ cải nam trang đi theo sau các huynh trưởng, cho nên trở thành nữ quyến duy nhất bị đưa đi.
Nhị phòng và Tam phòng của Tô gia đều tụ họp lại ở đây, im lặng không nói, chỉ có tiếng khóc yếu ớt của đại phu nhân truyền ra ngoài.
Ta vừa bước vào cửa, một cái ly sứ liền xẹt qua lỗ tai ta bay ra ngoài.
“Nha đầu hạ tiện”, Đại phu nhân một tay đỡ lấy nha hoàn thân cận, một tay chỉ vào ta, “Ch vì chủ tử là vinh hạnh của ngươi, ngươi lại còn có mặt mũi để mà bán đứng chủ tử?”
“Người đâu, người đâu,” Đại phu nhân hét lớn, “Dùng gậy đánh ch nàng, dùng gậy đánh ch nàng cho ta!”
Cha đứng ngay ở cửa, sắc mặt ác độc nhìn chằm chằm vào ta: “Bất trung, bất hiếu, không xứng làm người.”
Ta không quan tâm đến hai người họ, quỳ xuống: “Vừa rồi nô tì nghe được hai tên quan binh đó nói, bệ hạ đã biết được vụ án gian lận thi cử có liên quan đến đại gia rồi.”
“Cái gì?!” Nhị lão gia thất thố đứng dậy khỏi ghế.
Tam lão gia không ngừng xoa lấy chuỗi Phật trong tay, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt: “Phải làm sao mới ổn đây?”
Trước đó Tô gia đã phân chia ra, hiện tại bệ hạ chỉ tịch thu gia sản của đại phòng Tô gia, nhưng một khi vụ án gian lận bị kết án, thì cả Tô gia đều không giữ được.
Kiếp trước, đại lão gia vào ngục chỉ có ba ngày, thì những việc gian lận thi cử, mua quan bán chức, xem mạng người như cỏ rác, ép người làm kĩ nữ, những chuyện này đều bị vạch trần hết thảy.
Bệ hạ nổi giận, nam đinh từ bảy tuổi trở lên của Tô gia toàn bộ đầu rơi xuống đất, nữ quyến đưa vào hoa lâu, đến người chưa xuất giá cũng không thể trốn thoát, có điều bọn họ đa số là dùng một mảnh lụa trắng mà ra đi yên tĩnh.
Cho nên ta lấy tên của Tô Nguyệt Oanh, mới rơi vào cảnh không bằng cả con chó.
Ta phì cười.
Lúc này đại phu nhân lau nước mắt: “Hôm nay nhất định phải đánh ch nha đầu này, nếu như hạ nhân trong nhà đều giống nàng ta thì phải làm sao?”
“Đã là lúc nào rồi,” Nhị lão gia trừng mắt, “Cả Tô gia đều bị giam cầm, lúc này tỷ còn nghĩ đến việc đánh gi hạ nhân, sợ rằng mình vẫn chưa đủ tội trạng hay sao?”
“Nhưng...” Đại phu nhân còn muốn nói gì đó, lúc này quản gia tức tốc chạy vào.
“Không hay rồi, đám người đó lại đến rồi, giống như là đến vì nhị lão gia và tam lão gia vậy.”
“Không xong rồi....” hai mắt của nhị lão gia vô thần ngã ngồi trở lại ghế, “Lần này Tô gia, tiêu rồi.”
Ta đã sống qua hai kiếp, tất nhiên là ta biết quan binh đó sẽ quay trở lại, từ lúc bắt đầu bệ hạ đã không tính tha cho bọn họ rồi.
Có điều ta đã đợi được đến một thời cơ.
“Nếu như trong nhà còn có người chủ trì mọi việc thì tốt rồi.” Ta ngoan ngoãn mà nói.
Một khi hai người họ bị đưa đi, vậy thì trong nhà chỉ còn lại nữ quyến thôi, đến cả việc tìm người trong Kinh dâng sớ cầu xin cũng không được.
“Sao ta lại không biết chứ,” Nhị lão gia phất tay áo, “Nhưng mà...”
Đột nhiên nhị lão gia ngưng lại, ánh mắt đảo trên người ta.
“Tam đệ tin Phật, rất ít xuất hiện trong Kinh, số người biết hắn cũng rất ít,” tiếng của Nhị gia gằn xuống cực thấp, “Chúng ta tìm người thay tam đệ, rồi để tam đệ ở lại trong nhà thu xếp cầu xin cho chúng ta, làm như vậy ít nhất còn có hy vọng.”
“Đây là tội khi quân đó.” Lão thái quân kinh ngạc nói.
“Mẫu thân!” Nhị gia cắn răng, “Dù cho có làm chuyện này hay không, thì nhà chúng ta cũng đã khó giữ mình rồi, để tam đệ tìm người, cũng chỉ là cầu xin bệ hạ giữ lại cái mạng nhỏ của nhà ta thôi.”
“Nếu không, đến cả trẻ nhỏ trong nhà, e rằng cũng không cách nào bảo toàn.”
Ta quỳ ở dưới đất, sau khi ánh mắt vô tình lướt qua người của cha rồi lại tiếp tục cúi đầu quỳ.
Quả nhiên nhị gia bị ta thu hút rồi, ánh mắt cũng lướt sang đó, ông ấy đập tay: “Đúng, Quan Thanh, thân hình của ông và tam đệ tương tự nhau, lại không thường ra ngoài làm việc, chi bằng để ông thay thế tam đệ đi.”
Ta cúi đầu như sắp cười ra tiếng.
04.
Sắc mặt của cha vô cùng khó coi.
Đại phu nhân kinh hô ra tiếng: “Không thể!”
Giọng của nhị gia có chút không kiêng nhẫn: “Có gì không thể chứ?”
Đại phu nhân nói không nên lời, nhưng ta biết.
Kiếp trước sau khi cha ta thành tướng quân, nương đến cửa cầu xin cha chuộc thân cho ta, lại bị phu nhân mới của cha ta sai người đánh đuổi.
Hôm đó nương bị trọng thương mà ch, ta tìm người nghe ngóng vị phu nhân mới này, biết được bà ta có một nốt ruồi son ở đuôi lông mày.
Ta ngẩng đầu lên nhìn đại phu nhân một cái, lời nói của bà ta tràn đầy sự lo lắng, còn nốt ruồi son ở đuôi lông mày đó như muốn làm bỏng mắt ta.
Dưới tổ đã lật, làm sao có trứng còn nguyên? Tình hình của Tô gia như thế, nhưng đại phu nhân và Tô Nguyệt Oanh đều trốn ra ngoài, nếu không phải Tô Nguyệt Oanh quá phô trương, những hội thơ liên quan đến vụ án gian lận nàng ta đều có mặt, chắc hẳn cũng sẽ giống như đại phu nhân trực tiếp thoát ch.
Ta đoán, tai họa này của Tô gia, rất có khả năng liên quan đến cha.
Ông ấy muốn đưa Đại phu nhân và Tô Nguyệt Oanh rời đi, làm sao có thể bước chân vào con đường ch này chứ?
Cha lập tức quỳ xuống: “Tiểu nhân vụng về, nếu như mạo nhận tam lão gia, e là chỉ giây lát thôi sẽ bị phát hiện!”
Đến vệt nước mắt trên mặt đại phu nhân cũng không kịp lau liền lập tức nói: “Quan Thanh không phải người hầu trong nhà, làm sao có thể được? Ta đi tìm một người hầu biết rõ ngọn nguồn đến.”
Nghe đến đây, ta đột nhiên ngẩng đầu: “Phu nhân, cha ta là trung nghĩa nhất, lúc trước phu nhân gặp phải ác mộng, cần dùng máu người để áp chế, cha lập tức lấy của nương ta một chén máu tươi, nghe nói đại tiểu thư xảy ra chuyện, trong lúc hoảng loạn cha đã đá hỏng bài vị của tổ phụ, sao người có thể lấy chuyện cha không phải người hầu mà nghi ngờ lòng trung nghĩa của ông ấy chứ?”
Trên mặt của Đại phu nhân có chút nổi giận: “Quan Trình, đó là cha của ngươi!”
“Chính vì là cha ta, ta mới không cho phép bất kì người nào vu khống ông ấy!” ta lòng đầy phẫn nộ, “Trước đây ta không hiểu ý của cha gánh nạn cho đại tiểu thư, làm cho lòng trung thành của cha không được nhìn thấy, lần này, dù cho thế nào ta cũng sẽ để cha tận trung.”
Ta lại quay sang dập đầu với cha một cái: “Cha, người đi đi, không cần lo lắng con và nương, người dạy con gái cung kính khiêm nhường, trung nghĩa lưỡng toàn, nữ nhi đều nhớ rõ trong lòng.”
“Được!” Nhị gia vỗ tay, “Quan Thanh, trước đây ta lại không phát hiện ra bên cạnh đại ca lại còn có người hết mực trung thành như vậy.”
Sân trước vang lên tiếng của quan binh.
“Mau,” Nhị gia thấp giọng nói, “Làm như lời ta nói.”
Nói xong, ông ấy lại vỗ vai cha: “Chẳng qua là thay tam đệ ngồi trong lao ngục vài ngày, Tô gia sẽ thu xếp ổn thỏa, nhất định sẽ không để ngươi chịu uất ức ở trong đó.”
Ta nghe câu nói này so với lời mà kiếp trước cha bảo ta gánh tội thay Tô Nguyệt Oanh y hệt nhau, không nhịn được mà cười ra tiếng.