Chương 25 - Sơn Hà

Kỳ Yến Chiêu sau khi hồi kinh, liền bắt tay vào việc đăng cơ.

Cố Hi trở về trấn giữ Tây Bắc, biên quân Giao Đông cũng nằm trong tay tâm phúc của nàng. Hai phần binh lực của Ninh gia, cũng sẽ bị nàng thu vào tay, như vậy, thiên hạ thái bình.

"Ta từng nghĩ, cả đời này ta sẽ bị giam cầm trong bốn bức tường cung, nhưng khi ta bay ra ngoài, mới hiểu được thiên địa bao la, ta có thể làm được bất cứ điều gì."

"Chúc mừng công chúa... à không, chúc mừng bệ hạ."

"Kim cô nương, ngươi có nguyện cùng ta kề vai sát cánh, cùng trị vì giang sơn?"

Ta lắc đầu. "Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu, ta không đến nỗi không biết thời thế."

Kỳ Yến Chiêu nói: "Kim cô nương xem thường ta rồi, ta không phải người như vậy."

Có lẽ vậy.

Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là --

"Ta không gọi là Kim Phất Thanh, đó là vận mệnh Kim Trạc Bạch đặt cho ta, không phải do ta tự chọn."

Ta tên là Kim Toán Bàn, ta có hai tỷ tỷ, một người tên Kim Hoa, một người tên Kim Thảo.

Ta cõng tro cốt của họ, thúc ngựa rời khỏi kinh thành.

Ta muốn trở về huyện Trường Bình, nơi đó là nhà của ta.

Đi đến Thập Lý đình ngoại thành, Kỳ Tiệp ôm kiếm tựa vào cột.

Hắn nói: "Ta đã nghiên cứu kỹ càng sách thánh hiền, giờ cũng coi như hiền lương thục đức rồi."

Ta cười: "Lần này không cần ăn sơn tra nữa chứ?"

Thế là, một con ngựa biến thành hai con, kề vai rong ruổi trên đất trời rộng lớn.

Chỉ mong quãng đời còn lại ngu si chất phác, vô tai vô nạn đến bạc đầu.

(Toàn văn hoàn)