Chương 21 - Sơn Hà

Hoàng đế chính thức tuyên bố việc này trong triều, Ninh Du Tuyết không những không phản đối, còn cho phép Ninh Phượng Thần tham gia ân khoa lần này.

Không biết Ninh Phượng Thần và Ninh Du Tuyết đã đạt thành giao dịch gì?

Ta đang suy nghĩ về dụng ý của Ninh gia trong việc này, thì các lão thần trong điện đã tranh cãi ầm ĩ.

Vì vị trí chủ khảo quan hai bảng Nam Bắc, các thế lực tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, mãi vẫn chưa định ra được danh sách.

Tan triều, ta đầy tâm sự hỏi Kỳ Tiệp, có biết đặc điểm lớn nhất của đám lão thần này là gì không?

Kỳ Tiệp suy nghĩ một lát: "Gừng càng già càng cay?"

Ta lắc đầu: "Đặc điểm lớn nhất của họ, là 'lão'. Một đám lão già cãi nhau chí chóe trong điện, thật làm ta nhức mắt."

Kỳ Tiệp nghẹn lời.

Nhưng ngày hôm sau hắn liền bắt đầu lên triều, đứng giữa đám lão già, tươi non mơn mởn, thật là mỹ vị thịnh soạn.

Lại đôi co thêm một tháng nữa, vị trí chủ khảo quan cuối cùng cũng được định đoạt, phía Bắc là người của Ninh gia, phía Nam là người của Bác Dương - Tống gia.

Người của Hoàng đế một vị trí chủ khảo quan cũng không giành được, vị trí phó khảo quan tự nhiên không thể không cho.

Kỳ Tiệp lau kiếm, nói: "Đắc ý lắm sao? Lại bị ngươi đoán trúng rồi."

Trung Nguyên vương triều độc tôn Nho thuật nhiều năm, trung dung chi đạo đã ăn sâu vào lòng người, phàm việc gì không cần thiết thì không làm đến cùng.

Vì còn chưa chính thức xé rách mặt, Ninh Du Tuyết vẫn còn quan tâm đến thanh danh sử sách, bước nên nhường thì vẫn phải nhường.

Chỉ cần ngươi không ngưỡng mộ nam nhân, kỳ thực nam nhân rất dễ hiểu. Ta đứng dưới mái hiên, nhìn thấy lá cây chuyển vàng, mới giật mình nhận ra mùa thu đã đến.

Ninh Phượng Thần thi đỗ đầu bảng, trở thành Trạng nguyên năm Dẫn Quang thứ bốn mươi bảy.

Gặp hắn trong triều, ta rất đỗi an ủi.

Lọ hoa đẹp đến mấy nhìn lâu cũng chán, dung mạo Kỳ Tiệp trong mắt ta đã trở nên bình thường.

Vì chuyện này, Kỳ Tiệp tức giận bóp nát hai cái chén trà, hắn đau lòng suy nghĩ, ăn mặc càng thêm diêm dúa lộng lẫy.

Ninh Phượng Thần cũng là người hiếu thắng, hai người ở trong triều tranh hương đua sắc, lại dẫn dắt một làn sóng yêu thích cái đẹp, không ít lão thần bắt đầu chú trọng quản lý vóc dáng, tích cực giảm cân.

Đúng là "Sở vương ưa eo thon, trong cung nhiều kẻ chết đói".

Trong lúc các lão thần trong triều ngày càng tiều tụy, thế lực trong vương triều cũng lặng lẽ biến đổi. Ân khoa đã mở ra một khe hở, thứ dân được nâng đỡ làm lại lại, lại lại nhiều lên liền có thể nâng đỡ tiểu quan, bọn họ như những đốm sáng nhỏ phân tán khắp nơi trên mảnh đất này, rồi lại nối liền thành những đường ngang dọc đan xen, phân chia lại quyền lực.

Đợi đến khi Ninh Du Tuyết kịp phản ứng, Giang Nam đã không còn là một khối sắt vững chắc nữa.

Lợi ích làm đầu, vị thừa tướng quyền cao chức trọng này cuối cùng cũng phát hiện, ở chỗ ta, hắn không thể làm "chim sẻ" được.

Vậy thì ta cũng nên chết đi.

Năm xưa Ninh Du Tuyết vu cáo tội danh gì cho Hoàng hậu Tiêu Kiến Từ, giờ cũng dùng cách đó vu cáo ta.

Vải thiều Lĩnh Nam, vòng vo tam quốc cuối cùng lại về tay ta.

Tội danh mê hoặc quân vương, làm hao tổn của cải, ập xuống đầu ta.

"Yêu nữ làm loạn triều cương, đáng tội chết!"

Thị vệ muốn áp giải ta đi, Kỳ Tiệp chắn trước người ta, rút kiếm ra: "Ta xem ai dám động vào nàng?"

Ta cười nói: "Ngươi không phải muốn giết ta sao? Đây là làm gì?"

Kỳ Tiệp nói: "Ngươi sẽ lừa ta, nhưng hoàng tỷ sẽ không."

Thôi được, tính toán đủ đường, lại không tính đến Kỳ Yến Chiêu mới là kẻ hở.

Trong lúc giằng co, Ninh Phượng Thần đột nhiên lên tiếng: "Tội của Kim cô nương, vẫn còn thiếu một chứng cứ quan trọng nhất, nếu bệ hạ tin tưởng thần, không bằng giao vụ án của Kim cô nương cho thần thẩm tra."

Hoàng đế lúc này mới lên tiếng: "Trong thời gian điều tra, không được làm tổn hại tính mạng của nàng, cũng không được dùng hình với nàng."