Chương 13 - Sơn Hà

Hoàng đế để ta tham gia chính sự với thân phận mưu sĩ của Lục hoàng tử, mọi việc đều phải thông qua Kỳ Tiệp để sắp xếp.

Đôi mắt đẹp của Ninh Phượng Thần nheo lại: "So với việc đưa công chúa Dụ Dương đi hòa thân, ta càng tò mò hơn về việc ngươi đã thuyết phục Kỳ Tiệp bằng cách nào."

Ai cũng biết, Kỳ Tiệp là một con chó dữ, chỉ có công chúa Dụ Dương mới có thể khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời.

Ta thở dài, vất vả lắm mới được nghỉ một ngày, trời quang mây tạnh, vậy mà lại gặp phải kẻ chán ghét này.

Ninh Phượng Thần không hề có ý thức đã quấy rầy người khác, ngồi phịch xuống đối diện ta, còn tự rót cho mình một chén rượu.

Biết thế đã bỏ một gói thuốc chuột vào rượu.

Hắn uống cạn chén rượu đào hoa túy, gương mặt trắng nõn như ngọc nổi lên một tầng đỏ ửng: "Ngươi nói muốn đoạt quốc, làm việc nhìn cũng giống như đang đoạt quốc. Nhưng ngươi không thấy kỳ lạ sao? Kỳ Tiệp cũng biết ngươi muốn đoạt quốc, vậy Hoàng thượng chắc chắn cũng biết. Họ đều biết, nhưng lại đồng ý để ngươi đưa công chúa Dụ Dương đi hòa thân... Sự việc bất thường, tất có yêu quái."

Thật muốn đáp lại một câu, có yêu quái thì đi tìm thiên sư đi.

Nhưng việc cần đối phó vẫn phải đối phó.

"Đại Ung và Nhu Nhiên đánh nhau mười năm, trong quốc khố còn lại bao nhiêu tiền, Ninh công tử hẳn là rõ hơn ta. Giờ mới đầu tháng ba, Giang Nam đã có nhiều nơi bị lũ lụt. Chưa nói đến việc ảnh hưởng đến mùa màng, tổn thất bao nhiêu thuế má, cứu trợ thiên tai cũng cần tiền, phải không? Sau thiên tai ắt có dịch bệnh, cứu chữa bách tính cũng cần tiền, phải không? Đại Ung hiện giờ, còn đánh nổi trận này sao? Đưa công chúa Dụ Dương đi hòa thân, chẳng lẽ ta không đau lòng sao? Nếu Ninh công tử có cách nào tốt hơn, xin cứ chỉ dạy cho ta? Kẻo Lục điện hạ lại coi ta như kẻ thù."

Ninh Phượng Thần nhìn chằm chằm vào mắt ta, dường như muốn tìm ra sơ hở nào đó.

Trong lúc ta đang dây dưa với Ninh Phượng Thần, Kỳ Tiệp ôm kiếm đứng bên cửa sổ, khoanh tay đứng xem trò vui.

Công chúa Dụ Dương bảo hắn bảo vệ ta, hắn bèn một tấc không rời làm thị vệ cho ta.

Nhưng nhìn thái độ của hắn, chỉ cần ta còn thở là được, còn việc gãy tay gãy chân, hắn không quan tâm.

Sau khi Ninh Phượng Thần rời đi, Kỳ Tiệp chậm rãi lên tiếng: "Kẻ lừa đảo."

"Sao, ngươi còn muốn nói thật với Ninh gia à?"

"..."

"Kim Phất Thanh, ngươi rốt cuộc đã nói gì với hoàng tỷ, khiến nàng cam tâm tình nguyện nghe lời ngươi?"

Nói gì à... Nghe nói ta muốn để nàng đi hòa thân, Kỳ Yến Chiêu lập tức mời ta đến tẩm cung của nàng.

Ta cứ tưởng nàng sẽ trách ta, không ngờ nàng lại ôn tồn mời ta ngồi xuống, còn pha cho ta một ấm trà ngon.

"Phất Thanh cô nương, Tiệp nhi tính tình không tốt, nhưng không phải người xấu, nếu ngày thường có gì đắc tội, mong cô nương rộng lượng bỏ qua."

Nàng thao thao bất tuyệt kể về tính cách của các đệ đệ muội muội, cứ như đang giao phó hậu sự vậy.

Ta ngắt lời nàng: "Công chúa thật sự cam tâm tình nguyện đến Nhu Nhiên hòa thân sao?"

Nàng sững người, dường như không ngờ kẻ chủ mưu như ta lại hỏi như vậy.

"Là Kỳ Yến Chiêu, ta đương nhiên không muốn, nhưng là công chúa Dụ Dương, ta không thể không muốn."

"Tại sao?"

" Ăn lộc vua, gánh vác lo lắng cho vua”

Đương kim Thánh thượng đối với quần thần mà nói là một vị minh quân đáng để phò tá, nhưng đối với con cái mà nói, lại không phải là một người phụ thân tốt.

"Công chúa có từng nghĩ đến, người vì đại nghĩa thiên hạ mà đến Nhu Nhiên, đổi lấy thời gian nghỉ ngơi cho Đại Ung, nhưng thiên hạ này có thể sẽ đổi chủ, không còn họ Kỳ nữa."

"Trước khi trả lời câu hỏi này, ta cũng có một câu hỏi muốn hỏi Phất Thanh cô nương. Từ huyện Trường Bình đến kinh thành khoảng tám trăm dặm, cuộc sống của bách tính dọc đường như thế nào?"

"Không tính là tốt, nhưng cũng không đến mức chết đói."

"Vậy đấy, những năm thế gia đấu đá với hoàng gia, kẻ tranh quyền đoạt lợi thì bận tâm bè phái, kẻ vơ vét của cải thì hận không thể vét sạch mỡ của dân, đấu qua đấu lại, dân sinh lầm than, khổ sở nhất vẫn là bách tính, đã đến lúc nên kết thúc rồi, phải không?"

Ta hiểu rồi, Kỳ Yến Chiêu chỉ quan tâm đến tính mạng con người.

Chỉ có người như vậy, mới xứng đáng làm quân vương thiên hạ.

"Không biết Công chúa, có muốn thiên hạ này không?"