Chương 8 - Sợi Dây Đỏ Và Bí Mật Tầng Hầm

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ông cụ Triệu chống gậy đứng dậy, thân thể run rẩy, nước mắt lăn dài trên má.

“Còn sống phải thấy người, chết cũng phải thấy xác… Chúng ta phải đưa nó về an táng ở nghĩa trang liệt sĩ…”

Giọt nước mắt của cục trưởng cuối cùng cũng trào ra.

Ông cúi đầu, giọng khàn đặc không nhận ra nổi:

“Bọn buôn ma túy để trút giận…”

“…đã ném Trần Hổ vào máy xay thịt.”

ẦM!

Một tia sét xé toạc bầu trời ngoài cửa sổ.

Triệu Quốc Cường và ông cụ Triệu như bị hóa đá tại chỗ.

Đến cả hơi thở cũng như bị ngưng lại.

“Máy xay thịt.”

Ba chữ đó như ba lưỡi dao nhọn, cắm thẳng vào đỉnh đầu bọn họ.

“Không… không còn lấy một thi thể nguyên vẹn sao?” — Giọng Triệu Quốc Cường run rẩy.

Cục trưởng nhắm mắt lại, đầy đau đớn gật đầu.

“Bọn buôn ma túy khai… đã trộn lẫn thi thể với bùn đất, đổ vào cống rãnh phía tây thành phố.”

“Chúng nói… là cho chó hoang và chuột ăn.”

“A——!!!”

Triệu Quốc Cường gào lên một tiếng ai oán đến tột cùng.

Ông phát điên lao ra ngoài cửa.“Hổ ca! Hổ ca ơi——!”

Ông cụ Triệu cũng cố vùng dậy lao ra theo, nhưng bị cảnh vệ giữ chặt lại.

“Tôi phải đi! Tôi phải đi tìm nó! Dù chỉ là một mảnh xương! Tôi cũng phải mang về!”

Ông cụ khóc như một đứa trẻ, gậy cũng đã ném xuống đất.

Cả nhà họ Triệu lao về phía thành tây.

Tôi cũng chạy theo họ.

Tôi không tin bố tôi đã mất.Tôi không tin bố hóa thành bùn đất.Tôi phải tìm ông.Dù chỉ là một mảnh nhỏ.

8

Cống thoát nước phía tây thành phố.

Đây là nơi tập trung nước thải của cả khu vực.Mùi hôi thối bốc lên khiến người ta không mở nổi mắt.

Mưa như trút nước.Từng hạt mưa đập vào mặt đau rát.Triệu Quốc Cường nhảy xuống đó.

Bùn sâu đến ngang hông, lập tức nhấn chìm nửa người ông.

Ông không quan tâm.

Giống như phát điên, ông dùng hai tay điên cuồng moi móc trong lớp bùn đặc quánh.

“Hổ ca! Anh ở đâu?!”

“Trả lời tôi đi, Hổ ca ơi——!”

Ông lần mò trong làn nước đen ngòm, vốc từng nắm bùn, căng mắt nhìn — không phải, lại ném đi.

Vốc thêm một nắm nữa — vẫn không phải.

Tay ông bị những mảnh kính vỡ và dây thép trong nước cứa rách tả tơi.

Máu vừa chảy ra liền bị dòng nước đen ngòm nuốt chửng.

Tôi cũng nhảy xuống theo.

Bùn lạnh buốt đến thấu xương, như có vô số bàn tay lạnh lẽo níu lấy chân tôi.

Tôi còn nhỏ, mực nước suýt nữa ngập cả cổ.

Tôi nín thở, cúi đầu chui vào trong dòng nước đen ngòm mà mò mẫm.

Tôi không sợ bẩn.

Bố từng vì tìm lại tờ tiền một đồng mà tôi đánh rơi, chui cả vào thùng rác.

Bố chưa từng chê tôi dơ, nên tôi cũng không thấy bố dơ chút nào.

“Nhị Nha! Lên ngay! Nguy hiểm lắm!”

Cục trưởng đứng trên bờ hét lên, định sai người xuống kéo tôi lên.

Tôi hất tay họ ra.“Đừng đụng vào cháu! Cháu phải tìm bố cháu!”

Triệu Quốc Cường mò tìm suốt cả một đêm.

Đêm hôm ấy, không ai trong chúng tôi nói một lời.

Chỉ có tiếng mưa rơi ràn rạt, và tiếng nức nở nghẹn ngào của Triệu Quốc Cường vang vọng trong bóng tối.

Trời sáng.Mưa cũng ngừng rơi.

Cục trưởng cho điều động máy bơm công suất lớn đến.Liên tục ba ngày.

Cuối cùng cũng hút cạn dòng nước đen đặc trong con kênh hôi thối ấy.

Phơi bày ra lòng kênh toàn bùn đen hôi thối ghê người.

Nhưng vẫn chẳng tìm thấy gì.Không có xương.Không có mảnh áo nào.

Chẳng có gì cả.Tất cả… đã tan vào lòng bùn từ lâu rồi.

Triệu Quốc Cường quỳ rạp giữa lòng kênh, như một pho tượng bằng bùn.

Cả người ông đầy bùn đen, chỉ có đôi mắt là rỗng tuếch đến đáng sợ.

“Không còn nữa… chẳng còn gì nữa rồi…”

“Ngay cả gom một nhúm tro tàn cho anh ấy… tôi cũng không làm được…”

Đúng lúc ấy—Một con chó hoang từ mép bờ bên kia chạy vụt qua.

Trong miệng nó ngậm một miếng vải đen sì, rách tả tơi.

Có vẻ không có mùi thịt, nó đang định nhả ra.

Tôi mắt tinh.

Tôi nhìn thấy trên miếng vải ấy, có một ánh kim loại lấp lóe phản sáng.

Là số hiệu cảnh sát!

Tôi không biết lấy sức lực từ đâu, rút chân khỏi bùn, tay chân bò lên bờ.

“Trả cho cháu! Đó là của bố cháu!”

Tôi ôm lấy mảnh vải, lăn xuống bãi bùn.

Đó là một miếng cầu vai đã bị máu thấm đen sì, rách đến gần một nửa.

Mặt sau nó, có hai chữ xiêu vẹo được khắc bằng vật gì đó sắc nhọn:

“Nhị Nha.”

Nét chữ xấu lắm, như thể vội vã khắc lên trong những giây phút cuối cùng của sinh mệnh.

Có lẽ…

Ngay trước lúc chết, ông vẫn nắm chặt chiếc cầu vai này trong tay, trong lòng vẫn gọi tên tôi.

“Bố ơi…”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)