Chương 15 - Sợi Dây Chuyền Trái Tim Đại Dương

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Bùi Ký Minh dõi ánh mắt ra ngoài khung cửa, nơi mưa đang quất xối xả làm mọi thứ trở nên nhòe nhoẹt, vẻ mặt anh mang theo chút hoang mang như đang cố gắng gợi nhớ điều gì.

“Em nói thế, hình như anh cũng quên mất vài chuyện rồi.”

Trái tim Lê Nhược Cẩn hẫng một nhịp thật mạnh.

“Lúc đó, giữa chúng ta… lời hứa cuối cùng là gì nhỉ?” Anh hỏi rất tự nhiên, như thể thực sự chỉ vì cơn sốt và thời gian trôi qua mà quên mất những chi tiết nhỏ của đêm tuyết năm ấy.

Nụ cười gượng gạo trên mặt Lê Nhược Cẩn hoàn toàn tan biến.

Lời hứa cuối cùng.

Cô làm sao mà biết được lời hứa cuối cùng là gì!

Một lớp mồ hôi lạnh túa ra khắp lưng, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến rớm máu, não cô vận hành điên cuồng.

Không thể nói không biết.

Chỉ cần nói không biết, toàn bộ những lời dối trá trước đây sẽ sụp đổ trong nháy mắt.

Giây lát do dự, Lê Nhược Cẩn cắn chặt răng, rồi khẽ nghiêng người lại gần anh, giọng nói mềm nhẹ, dịu dàng.

“Sao anh lại quên được chứ!” Cô nũng nịu nói: “Anh từng nói, khi về Bắc Kinh sẽ đưa em đi xem trận tuyết đầu tiên.”

Lời vừa dứt, căn phòng khách chìm vào im lặng tuyệt đối.

Tiếng mưa ngoài cửa như muốn nhấn chìm cả thế giới.

Tim Lê Nhược Cẩn treo ngược trong lồng ngực, chờ đợi phản ứng của anh.

Một giây.

Hai giây.

Bùi Ký Minh cuối cùng cũng động đậy, chậm rãi quay đầu lại.

Tia hy vọng mong manh trong ánh mắt Lê Nhược Cẩn đông cứng lại ngay khoảnh khắc đó, rồi vỡ vụn.

Đôi mắt anh —

Không còn chút mệt mỏi hay hoài niệm giả vờ nào, chỉ còn lại một vực sâu lạnh lẽo vô biên, chứa đầy băng giá và… sát ý!

“Em…”

Máu trong người cô như đông đặc lại, môi run rẩy, muốn mở miệng biện giải điều gì đó.

“Choang——!”

Một tiếng động chói tai vang lên.

Bát canh trước mặt bị anh hất mạnh xuống đất!

Nước canh vàng sóng sánh hòa cùng mảnh sứ vỡ văng tung tóe trên nền đá cẩm thạch, Lê Nhược Cẩn hoảng sợ hét to, thân hình co rúm lại.

Ngay giây tiếp theo, một bóng đen ập tới.

Một bàn tay lạnh như băng, mạnh mẽ không chút do dự, bóp chặt lấy cổ cô!

“Ư…”

Không khí như bị rút sạch, nỗi sợ ngạt thở siết chặt lấy tim cô.

Cô trợn tròn mắt, kinh hoàng nhìn vào đôi mắt gần kề trước mặt — đôi mắt như đến từ địa ngục của Bùi Ký Minh.

“Em thật nghĩ anh là thằng ngu à?”

Giọng anh lạnh lẽo đến rợn người, thấp trầm như thép bị nung đỏ: “Để em có thể lừa anh xoay như chong chóng sao?”

Chương 20

Bàn tay anh siết chặt hơn, Bùi Ký Minh nhìn gương mặt Lê Nhược Cẩn đang đỏ bừng vì thiếu oxy, trong mắt anh không có lấy một chút thương hại.

Gương mặt Lê Nhược Cẩn đỏ rực, hai tay tuyệt vọng bấu chặt lấy cổ tay anh, nước mắt trào ra như vỡ đê.

“Ký Minh… anh… anh đang nói gì vậy? Khụ… khụ… em nghe không hiểu…”

Cô khóc như mưa, trông tội nghiệp và bất lực, cứ như thể đang phải chịu một nỗi oan trời giáng.

Bùi Ký Minh bật cười lạnh, nụ cười ấy chẳng hề chạm tới đáy mắt.

Lực trong tay anh thả lỏng đôi chút, vừa đủ để cô có thể hít thở, nhưng vẫn nắm chặt lấy điểm yếu chí mạng của cô.

“Nghe không hiểu sao?” Anh cúi người xuống, đôi mắt đen sâu như hai xoáy nước không thấy đáy.

“Những gì em vừa nói, không có một câu nào là đúng!”

Lê Nhược Cẩn ho sặc sụa, nước mắt tuôn càng dữ dội, giọng run rẩy phản bác: “Sai chỗ nào? Anh đang gài bẫy em sao?”

“Bùi Ký Minh, em vì cứu anh suýt nữa chết nổ tung, anh lại không tin em như thế à?!”

“Đừng diễn nữa. Nhìn mà thấy ghê tởm.”

Bùi Ký Minh nhìn chằm chằm cô, trong đáy mắt dâng lên chỉ còn sự chán ghét đến tận cùng.

“Cô gái đã cứu tôi — chưa từng ăn hành.”

Tiếng khóc của Lê Nhược Cẩn đột nhiên nghẹn lại.

“Cô ấy đã dạy tôi cách dùng súng. Từng bước, từng chi tiết, tôi đều nhớ rõ.”

“Đêm lửa trại, chúng tôi đã cùng nhau nhảy múa.”

Mỗi lời anh nói ra, sắc mặt Lê Nhược Cẩn lại trắng thêm một phần.

Anh dừng lại, nhìn thấy trong mắt cô tràn ngập nỗi sợ hãi không thể che giấu, cuối cùng, anh gằn từng chữ, như đang tuyên án tử hình cho cô.

“Lời hứa cuối cùng của chúng tôi là — đợi tôi khỏi, sẽ cùng nhau đi xem biển hoa.”

Biểu cảm đáng thương trên mặt Lê Nhược Cẩn cuối cùng cũng từng mảnh từng mảnh nứt vỡ, sụp đổ tan tành.

Nỗi sợ hãi lan tràn, chiếm lấy toàn bộ gương mặt cô.

Cô run rẩy như chiếc lá khô trong gió thu, ngay cả môi cũng run cầm cập.

“Phải…” Cô cố nặn ra một nụ cười lấy lòng, giọng run rẩy đến méo mó: “Là biển hoa… Ký Minh, anh xem này, em vừa xuất viện, đầu óc mơ hồ… tinh thần không ổn… em nhớ nhầm thôi…”

“Là như anh nói đó…”

Chưa kịp nói hết câu, cổ tay đang nắm lấy tay anh bị một lực mạnh siết chặt.

Sự kiên nhẫn cuối cùng trong mắt Bùi Ký Minh hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại sự căm ghét lạnh lẽo và bạo liệt như băng sập núi.

Anh vung tay thật mạnh.

“A——!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)