Chương 10 - Sợi Dây Chuyền Trái Tim Đại Dương

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Anh nhớ lúc đó mình vụng về vô cùng, còn giả vờ mạnh miệng nói “Anh làm được.”

Cô liền trừng anh: “Không phục quản à?”

Anh ho nhẹ hai tiếng, cười đáp: “Dạy thêm vài lần nữa nhé.”

Trong nhật ký còn có một tấm ảnh — dưới chân núi Thanh Sơn, cô cưỡi ngựa lao vun vút, tóc đen tung bay, thân hình hòa vào ánh bình minh cùng bóng ngựa.

【Hôm nay nghỉ ngơi, tôi cưỡi ngựa dẫn đường, anh theo sau suýt ngã. Tôi cười trêu: ‘Cậu công tử kinh thành quả nhiên vô dụng thật.’】

Ảnh hơi mờ, nhưng vẫn nhìn rõ khóe môi cô khẽ cong, chứa nét tinh nghịch dịu dàng.

Dòng cuối cùng là:

【Đêm lửa trại, hai người nắm tay cùng khiêu vũ. Anh sợ dẫm lên giày tôi, tôi lại cố tình giẫm lên giày anh, rồi nháy mắt: ‘Ai bảo anh vừa rồi cướp mất viên kẹo của tôi.’】

Ánh sáng màn hình phản chiếu gương mặt Bùi Ký Minh tái nhợt, quai hàm siết chặt.

Không khí trong xe nặng nề như đông đặc.

Mỗi con chữ đều như chiếc đinh đóng thẳng vào ngực.

Không biết từ khi nào, tất cả những ký ức rực rỡ, trong trẻo ấy — chỉ thuộc về hai người họ — lại trở thành một mảng tối tĩnh lặng, chẳng còn hơi thở.

Anh lướt đến trang cuối cùng, trang viết dài nhất, được cô ghi rất nghiêm túc:

【Tôi vừa tiễn Bùi Ký Minh vào khu an toàn, giày còn lấm bùn đã vội chạy về sở chỉ huy. Lão Dương đang đứng ngoài hành lang hút thuốc, thấy tôi tới liền dụi tắt điếu.】

“Vào phòng chỉ huy.” — Ông nói.

Không khí có gì đó là lạ.

Đẩy cửa vào, trên bàn là một tập hồ sơ đóng dấu đỏ chói.

Ông đưa cho tôi: “Tổ chức đã quyết định, thân phận hiện tại của cô sẽ bị xóa, điều cô sang khu A thực hiện nhiệm vụ tuyệt mật.”

Tôi nhìn dòng chữ kia, không nói gì.

Trong đầu lại hiện lên gương mặt Bùi Ký Minh, cổ họng khô rát.

Ngoài trời, tiếng mưa gõ cửa sổ lộp bộp, đều đặn như nhịp chuông thúc giục.

“Tôi bao giờ đi?” — Tôi hỏi.

“Sáu giờ sáng mai.” — Lão Dương đóng tập hồ sơ, giọng nghiêm nghị: “Tối nay đừng ra ngoài, sẽ có người đến đón. Còn về người đàn ông kia…”

Ông dừng lại, rồi nhẹ giọng: “Nghe tôi khuyên, hai người không cùng thế giới đâu.”

Tôi gật đầu.

Khi đứng dậy, mu bàn tay lướt qua góc bàn, hằn một vệt đỏ, nhưng tôi chẳng thấy đau.

Mưa ngoài kia càng lúc càng lớn.

Tôi che ô trở về ký túc, không bật đèn, lặng lẽ thu dọn đồ đạc trong bóng tối.

Chiếc túi nhỏ, chỉ đủ nhét vài bộ quần áo và thuốc men.

Một chiếc hộp nhỏ trượt khỏi tủ đầu giường — là thứ Bùi Ký Minh từng để lại.

Anh luôn như thế, chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ giấu một thứ gì đó để người khác tự phát hiện.

Mở hộp, bên trong là bông hoa tầm xuân khô được ép phẳng, cánh mỏng sắp vụn, nhưng vẫn phảng phất mùi hương dịu nhẹ.

Tôi nắm chặt lấy mẫu hoa ấy, chẳng hiểu sao, trong nỗi đau buồn ấy, lòng tôi lại bình lặng đến kỳ lạ.

Không rơi nước mắt, chỉ là tay cứ run không dừng được.

Bốn giờ rưỡi sáng.

Chiếc xe quân dụng dừng ở cổng sau căn cứ.

Một binh sĩ trẻ tiến đến giúp tôi xách hành lý: “Đội trưởng, để tôi đưa chị đi nhé?”

“Không cần.” — Tôi lắc đầu, không dám nhìn về phía tòa nhà có khung cửa sổ nơi Bùi Ký Minh ở.

Kéo thấp vành mũ che nửa gương mặt: “Tôi tự đi được.”

Phòng chờ sân bay trống trải, chỉ toàn bóng dáng trong quân phục ngụy trang.

Có người trong nhóm điều động cùng đợt vẫy tay với tôi từ xa, tôi chỉ cười đáp, rồi ngồi xuống góc phòng, lòng rỗng không.

Trong khoang vận tải, gió rít qua tiếng động cơ lấn át mọi âm thanh.

Trời tối mịt.

Khi đặt chân xuống máy bay, tôi hòa vào bóng đêm vô tận, rồi ngoái đầu nhìn về hướng cách xa ngàn dặm — nơi có anh.

Tôi nhớ lại lời anh nói hai ngày trước:

“Đợi anh khỏi rồi, chúng ta cùng đi Kinh thị ngắm biển hoa, được không?”

Tiếc là, lần này tôi thất hứa mất rồi.

Lời hẹn đó, đành để dành cho kiếp sau, khi chúng ta còn có thể gặp lại nhau.

Chương 13

Mưa ngoài cửa xe mỗi lúc một nặng hạt.

Bùi Ký Minh ngồi trên ghế lái, bất động.

Màn hình điện thoại vẫn sáng, giao diện đám mây của Lê Phi Vụ dừng lại ở bức ảnh cuối cùng —

Cô cười, giơ một miếng cà rốt lên, đôi mắt cong như trăng khuyết.

Anh nhìn thật lâu, gò má lạnh buốt.

Tưởng là gió lọt qua khe cửa, anh kéo kính lên, mới phát hiện mu bàn tay đã ướt đẫm.

Anh khẽ nhíu mày, đưa tay lau mặt.

Ngón tay chạm vào dòng nước mắt — anh sững lại, cúi đầu nhìn lòng bàn tay, lúng túng và hoang mang.

Sao lại khóc chứ?

Từ nhỏ đến giờ, anh hiếm khi rơi lệ, khái niệm “khóc” vốn xa lạ đến mức tưởng như không thuộc về anh.

Anh khởi động xe, tiếp tục chạy.

Cần gạt nước quét qua thế giới trước mắt vừa mờ vừa rõ.

Trong đầu anh chợt hiện lại đêm tuyết năm ấy — cô gái ấy băng bó cho anh, lấy nước lạnh chườm lên trán, nghiêm túc nói:

“Anh đừng chết, tôi không muốn anh chết.”

Chỉ vài ngày ngắn ngủi bên nhau, nhưng sự sống động của cô đã làm anh say đắm, khiến anh chẳng kịp đề phòng mà nảy sinh tình cảm.

Sau khi cô rời đi không một lời, anh phát điên tìm kiếm suốt nửa năm, vẫn không có tung tích.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)