Chương 2 - Sợi Dây Chuyền Dính Máu

2.

 

Tôi phản ứng ngay, vội nhìn xuống tay của mẹ nhưng mười ngón tay của bà vẫn đỏ hồng đầy đủ, không bị thiếu hay mất miếng nào. Vậy thì chiếc móng tay bị vướng trên đầu kia là của ai?

 

“Dây chuyền sao con…?” Mẹ tôi đã bình tĩnh lại, mỉm cười nhìn tôi hỏi.

 

“Dạ, không… không có gì ạ.”

 

Tôi cứng nhắc di động xe lăn về phòng mình. Tôi không dò hỏi bà về nguồn gốc của chiếc móng tay bị vướng trên đầu của bà nữa, bởi vì tôi biết chắc bà sẽ không tiết lộ cho tôi đâu.

 

Sau khi đóng cửa, tôi gấp rút lấy điện thoại ra bấm số 110 nhưng đến cuối cùng vẫn không thể bấm nút gọi được.

 

(110 là số của cục cảnh sát bên TQ.)

 

Đây là mẹ của tôi mà!

 

Tôi không thể báo cảnh sát, làm tổn thương bà trong tình huống mà vẫn chưa có bất kỳ bằng chứng nào xác thực cả. Nhưng cái móng tay trong suốt dính máu đó lại khiến tim tôi dính vướng mắc không cách nào bỏ qua…

 

Tôi cứ không ngừng suy đoán đó rốt cuộc là móng tay của ai? Mẹ khóa trái cửa trong bếp, rốt cuộc là đang làm gì?!

 

Trực giác nói với tôi rằng, mẹ tôi đang cất giấu một bí mật không thể nào tiết lộ nhưng bản thân lại nghĩ mãi không ra đó là bí mật gì.

 

Ma xui quỷ khiến làm cho tôi phải mở điện thoại lên xem tin tức của nạn nhân…

 

Trên tin tức hiển thị nạn nhân bình thường không có thói hư tật xấu gì, ngược lại thành tích học tập còn rất ưu tú, nghe nói cũng sắp được ra nước ngoài du học.

 

Phía dưới còn có bình luận…

 

Có người nói trong thành phố gần đây liên tiếp ch.ế.t mất bốn sinh viên đại học, dự đoán về sau này sẽ còn có thêm người ch.ế.t nữa.

 

Tôi nhíu mày, bất giác nhớ lại một chuyện.

 

Mẹ đã tặng cho tôi tổng cộng có bốn món đồ trang sức, đây dường như tương đương với bốn nạn nhân rồi còn gì?

 

Nghĩ tới đây tôi bỗng chốc rợn hết cả tóc gáy.

 

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ chính mẹ tôi là người đã g.iế.t sau đó cướp lấy hết trang sức của bọn họ sao?

 

Không! Tuyệt đối không thể nào!!!

 

Tính tình của mẹ tôi ôn hòa, bình thường kêu bà chọc tiết gà mà bà còn không dám thì sao mà có thể giết người được chứ!

 

Tôi không ngừng trấn an bản thân rằng tất cả đều chỉ là trùng hợp. Nhưng rất nhanh, tôi đã phát hiện ra bản thân sai rồi.

 

Tôi tra ra được vào ngày mà bốn người kia ch.ế.t đều trùng khớp với ngày mà tôi nhận được các món quà từ mẹ.

 

Đột nhiên, huyệt thái dương của tôi co giật liên hồi. Cảm giác nghẹt thở đến thấu tim bất chợt xông thẳng lên óc. Tôi hiểu rất rõ cái chết của bốn người kia nhất định là có liên quan đến mẹ tôi…

 

“Mẫn Mẫn, điện thoại của con hiển thị ra tin gì thế?” Đột nhiên, một âm thanh sắc bén nhức nhói vang sát bên cạnh tôi.

 

Mẹ tôi khom lưng xuống, cùng với chiếc cổ thon dài nghiêng sang bên nhìn tôi với vẻ mặt nham hiểm.

 

3.

 

“Dạ, không… không có tin gì…” Tôi bị dọa cho rùng mình, bất chợt bị va đầu vào mặt mẹ.

 

Khi đầu tôi chạm vào bà thì bỗng có cảm giác như chạm vào tảng băng trơn trượt, còn thoang thoảng tỏa ra mùi tanh hôi.

 

Tôi vô thức giơ tay lên vuốt tóc nhưng lại sờ được thứ gì đó nhơn nhớt. Lúc lấy xuống xem thì…

 

Đó… Đó là móng tay của người!

 

“Á!!!!!” Tôi sợ đến hét thất thanh, điên cuồng đẩy xe lăn lùi ra sau.

 

“Sao vậy con? Chỉ là vảy cá thôi mà, có cần phải sợ đến thế không? Con bé này thật là…” Mẹ nhìn tôi thở dài nói.

 

Bà bước lên vài bước, lấy vật trong suốt dạng miếng đó vứt vào sọt rác.

 

Tôi liếc mắt nhìn kỹ vào sọt. Thứ nằm yên trong đó chính là một chiếc vảy cá trông khá giống với hình dạng móng tay của người.

 

Bất giác, tôi thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ chiếc móng tay vướng trên đầu mẹ tôi lúc nãy là do tôi nhìn nhầm…

 

“Mẹ, chẳng phải mẹ nói đang bận nấu sườn sao? Sao lại đổi qua làm cá rồi?” Tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía mẹ, lại phát hiện trên áo của bà lóe lên vài miếng vảy cá dính xung quanh.

 

Mẹ tôi nhoẻn miệng lộ ra ý cười: “Ăn thịt hoài cũng ngán chứ con!”

 

Hơi thở của tôi dần trở nên gấp gáp. Bà đang nói dối!

 

Từ sau khi tôi bị tai nạn, mẹ đã dẫn tôi đi khắp các bệnh viện lớn. Bà cầu xin các bác sĩ hãy phẫu thuật cho đôi chân của tôi để giúp tôi có thể đi lại được như trước. Nhưng bác sĩ đã nói đôi chân của tôi bị hoại tử rồi, trừ khi phải cắt chi đi rồi gắn vào cái chi giả khác. Còn bằng không, cả đời này tôi đều sẽ không thể đứng dậy được!

 

Mẹ tôi là một người rất cố chấp.

 

Không biết bà nghe ngóng tin vịt từ đâu mà lại nói rằng thiếu gì thì bổ nấy, như vậy sẽ nhanh chóng khỏe lại hơn.

 

Thế là kể từ ngày đó, trong bữa ăn nào của tôi cũng có món giò heo do mẹ nấu. Nhưng hôm nay, bà lại đổi ý nấu sang món cá…

 

“Mẹ à, con không đói…”

 

Sắc mặt của tôi đã sớm trở nên trắng bệch. Tôi xoay bánh xe lăn, nói tiếp: “Con thấy trong nhà hơi ngột ngạt, muốn ra ngoài dạo chút...”