Chương 4 - Sợi Dây Chuyền Bí Ẩn

14

Khi tôi đến trại tâm thần gặp Nhan Ninh, bà ta vẫn trông sạch sẽ, chỉn chu.

Chỉ là, ánh mắt nhìn tôi đầy căm hận.

“Lâu rồi không gặp nhỉ.”

Tôi cười rạng rỡ.

“Thẩm Giản, đừng vội đắc ý quá sớm. Kiến Tuyển chắc chắn sẽ cứu tôi ra ngoài.”

Trong mắt Nhan Ninh, vẫn tràn đầy hy vọng.

Tôi tỏ vẻ đồng tình, gật gật đầu:

“Bà là bạch nguyệt quang của ông ta mà, là người phụ nữ mà ông ta yêu nhất. Câu này, Thẩm Niệm An cũng từng nói.”

“Rồi cũng bị vả mặt thôi.”

“Niệm An! Mày đã làm gì con bé?!”

Nghe thấy tên con gái mình, sắc mặt Nhan Ninh cuối cùng cũng thay đổi.

Tôi ngồi xuống đối diện, chỉ cách nhau một lớp song sắt.

“Không phải tôi làm gì cô ta.”

“Mà là người đàn ông yêu bà nhất, đang tìm cách gả cô ta cho ông Vương.”

Nhan Ninh đương nhiên biết ông Vương là ai.

Vì đó chính là kẻ mà bà ta từng định sắp đặt cho tôi.

Sắc mặt Nhan Ninh tái nhợt ngay lập tức.

“Không thể nào! Chuyện này không thể nào! Kiến Tuyển rất thương Niệm An!”

Tôi mở điện thoại, lướt đến bức ảnh Thẩm Niệm An bị đánh, giơ lên trước mặt bà ta.

“Ừ, thương thật đấy.”

Nhan Ninh nhìn chằm chằm vào bức ảnh, đồng tử co rút kịch liệt.

“Sao lại bị đánh đến mức này?! Kiến Tuyển không thể nào làm vậy với Niệm An… Không phải là mày đánh nó chứ?!”

Tôi thật sự không nhịn nổi, bĩu môi đảo mắt đầy chán nản.

“Bà đúng là có bệnh thật rồi đấy.”

Nói rồi, tôi lấy từ trong túi ra một xấp ảnh nhỏ, ném vào tay bà ta.

“Cái gì mà con gái yêu thương nhất? Bà nhìn cho kỹ đi.”

Những bức ảnh này chụp lại cảnh Thẩm Kiến Tuyển và một cậu thanh niên trẻ tuổi.

Nếu nhìn kỹ, đường nét khuôn mặt hai người có phần giống nhau.

Tôi bình tĩnh lên tiếng, vừa đúng lúc Nhan Ninh bắt đầu run rẩy:

“Nhắc nhẹ cho bà biết, thằng nhóc này chỉ kém Thẩm Niệm An một tuổi.”

“Học chung một trường với cô ta, lớp học ngay dưới tầng lớp Niệm An.”

“Là con trai của ông ta sao…?”

Giọng Nhan Ninh khàn đi, ánh mắt đục ngầu như một người già nua bất lực.

Bà ta đột ngột già đi cả chục tuổi.

Tôi gật đầu nhẹ:

“Mẹ nó đã qua đời vì khó sinh.”

“Bà ta và Thẩm Kiến Tuyển hình như từng là bạn học cũ.”

“Muốn xem mặt mẹ nó không?”

Trong ánh mắt đầy sợ hãi của Nhan Ninh, tôi đặt bức ảnh của người phụ nữ đó vào tay bà ta.

Đúng như tôi dự đoán, vừa nhìn thấy, mắt bà ta đỏ quạch, ngón tay siết chặt đến mức làm bức ảnh nhăn nhúm.

Gương mặt người phụ nữ trong ảnh… giống hệt bà ta.

Không, phải nói đúng hơn là…

Nhan Ninh, chính là bản sao của người phụ nữ đó.

Tôi cười lạnh, ánh mắt nhìn bà ta chẳng khác nào nhìn một kẻ đáng thương đến nực cười:

“Bà nói xem, ai mới là bạch nguyệt quang thật sự?

“Ai mới là kẻ thay thế?”

“Thẩm Kiến Tuyển và bà ta quen nhau từ thời niên thiếu, nhưng sau đó chia cắt.”

“Vì tiền bạc, hắn chọn kết hôn với mẹ tôi.”

“Nhưng hắn vẫn không quên nổi mối tình đầu, thế là hắn tìm đến bà, vì bà là người có khuôn mặt giống hệt bà ta.”

“Ngay khi bà mang thai Niệm An, hắn lại trùng phùng với bạch nguyệt quang thật sự, và có với bà ta một đứa con.”

“Thật đáng tiếc, bạch nguyệt quang đó lại qua đời.”

“Để bảo đảm cho tương lai của con trai mình, hắn bắt đầu tính toán mọi thứ.”

“Đầu tiên, lợi dụng bà để cướp lấy cổ phần của mẹ tôi.”

“Sau đó, để bà giúp hắn quản lý công ty.”

“Rồi đợi Niệm An lớn lên, hắn sẽ vứt bỏ bà.”

“Tiếp đến, gả Niệm An cho một gia tộc giàu có, đổi lấy tài nguyên.”

“Cuối cùng, hắn sẽ đón con trai của mình về, đường hoàng thừa kế cả tập đoàn Thẩm thị.”

Tôi thản nhiên kể lại từng bước đi của Thẩm Kiến Tuyển, từng câu từng chữ như một lưỡi dao cứa sâu vào lòng tự trọng của Nhan Ninh.

Tôi đã sớm cho người theo dõi hắn, không ngờ lại moi được bí mật động trời này.

Sau đó, tôi mở điện thoại, bật đoạn ghi âm tôi cài đặt trong thư phòng của Thẩm Kiến Tuyển.

Trong bản ghi âm, giọng hắn ngà ngà say, nhưng từng câu từng chữ đều rõ ràng:

“Hy Hy, anh đã chăm sóc con trai chúng ta rất tốt.”

“Anh cho nó học trường tốt nhất, tất cả mọi thứ đều tốt nhất.”

“Em yên tâm, tương lai mọi thứ của anh, đều là của nó.”

“Nhan Ninh hôm nay bị đưa vào trại tâm thần rồi.”

“Thật ra anh vốn định vài năm nữa mới xử lý bà ta.”

“Không ngờ Chu Ngộ An lại khiến kế hoạch phải đẩy nhanh tiến độ.”

“Nhưng cũng tốt thôi, bây giờ công ty đã ổn định, bà ta cũng không còn tác dụng gì nữa.”

“Anh vốn định gả Thẩm Giản đi trước.”

“Ai ngờ con bé lại có quan hệ với Chu Ngộ An.”

“Vậy nên, anh đổi kế hoạch, để Thẩm Niệm An đính hôn trước.”

“Chỉ cần xong thương vụ với ông Vương, tương lai con trai chúng ta sẽ chẳng cần phải lo lắng điều gì nữa.”

“Hy Hy à, sao em lại ra đi ngay khi anh vừa tìm lại em chứ?”

“Anh vốn đã định đón em vào nhà họ Thẩm…”

“Em không biết đâu, mỗi ngày đối mặt với Nhan Ninh—một kẻ thay thế rẻ tiền—anh thấy ghê tởm đến mức nào.”

Bản ghi âm kết thúc.

Nhan Ninh ngồi chết lặng, ánh mắt trống rỗng, không còn tiêu cự.

Nước mắt không báo trước, tràn ra khỏi khóe mi, lăn dài xuống khuôn mặt bà ta.

Nhan Ninh sững sờ hồi lâu, rồi bật cười khẽ.

Tiếng cười của bà ta càng lúc càng lớn, như thể muốn cười ra hết những giọt máu và nước mắt đã kìm nén bấy lâu.

Vết sẹo dữ tợn trên má, dường như bị xé rách một lần nữa, như thể sắp rỉ máu.

“Thẩm Giản, cô thắng rồi. Ha ha ha! Cô thắng rồi!”

“Cô có vui không? Có đắc ý không?”

Nhan Ninh vừa cười vừa khóc, trông như một kẻ điên.

Tôi ngả lưng vào ghế, giọng điệu nhẹ bẫng:

“Tôi có gì đáng vui? Người vui nhất không phải nên là Thẩm Kiến Tuyển và con trai ông ta sao?”

Nhan Ninh bỗng nhiên im lặng.

Bà ta không khóc, không cười nữa, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mặt bàn, thì thào những lời không ai nghe rõ.

Tôi nhún vai, khóe môi hơi cong lên, sau đó đứng dậy, bỏ đi.

Quân cờ đã hạ xuống.

15

Chiếc xe của Chu Ngộ An đỗ ngay trước cổng.

Vừa bước vào trong xe, anh ta đã ngả đầu lên vai tôi, giọng điệu uể oải:

“Sao mà đi lâu vậy? Nói chuyện với bà ta còn nhiều hơn nói với anh nữa. Anh đói lắm rồi đây.”

Tôi xoa nhẹ mái tóc mềm của anh ta, giọng có chút áy náy:

“Là tôi không để ý thời gian. Chúng ta đi ăn nhé, anh muốn ăn gì?”

Chu Ngộ An hừ hừ, giọng nũng nịu:

“Muốn ăn đồ em nấu.”

“Được rồi, nghe anh hết.”

Tôi hiếm khi cười thoải mái như vậy.

Khi đến biệt thự riêng của Chu Ngộ An, anh ta gần như biến thành một cái camera sống, bám sát tôi không rời.

Tôi ngừng tay đang đánh trứng, nhìn anh ta đầy bất lực:

“Hay là anh ra xem TV đi?”

“Không muốn!”

“Vậy đi chơi game một lúc?”

“Không!”

“Vậy anh—”

“Anh không muốn làm gì hết!”

Tôi thở dài, đầu hàng:

“Được rồi, anh cứ ở đây đi.”

Sau đó tiếp tục đánh trứng, cố gắng phớt lờ ánh mắt nóng rực của người bên cạnh.

Trông chẳng khác nào một chú chó lớn đang chờ được cho ăn.

“Sau khi em nói hết mọi chuyện với Nhan Ninh, bà ta phản ứng thế nào?”

Chu Ngộ An thấy tôi im lặng, chủ động tìm chủ đề để nói.

Tôi vừa đổ dầu vào chảo, vừa đáp:

“Vừa cười vừa khóc.”

Nhớ lại bộ dạng cuối cùng của Nhan Ninh, ánh mắt tôi thoáng trầm xuống.

“Vậy có cần anh ra mặt, nhờ người thả bà ta ra không?”

Chu Ngộ An nhìn chằm chằm vào động tác của tôi.

Tôi lắc đầu, rót trứng vào chảo:

“Không cần. Chúng ta không cần nhúng tay vào chuyện sau này.”

“Nhan Ninh tự khắc sẽ được thả ra.”

“Em chắc chắn như vậy?”

Chu Ngộ An cười nhạt, ánh mắt hứng thú.

Tôi nhướng mày, giọng điệu thản nhiên:

“Ừ.”

“Thẩm Kiến Tuyển trong vài ngày tới sẽ tìm cách đón bà ta ra.”

“Thẩm Niệm An và ông Vương đổ bể, đồng nghĩa với việc công ty cần một kế hoạch mới.”

“Ông ta không có khả năng xoay chuyển tình thế, nên chắc chắn sẽ tìm Nhan Ninh giúp đỡ.”

Tôi xoay chảo, giọng nói bình tĩnh như thể đang bàn về một bữa ăn tối.

“Đừng nói với anh là em đã đoán được chuyện này ngay khi hứa sẽ cứu Thẩm Niệm An đấy nhé?”

Chu Ngộ An nhìn tôi bằng ánh mắt có chút kỳ lạ, trông tủi thân vô cùng.

Tôi bật cười:

“Đúng là tôi đã tính trước bước này.”

“Nhưng cũng vì cô ta nói anh gặp nguy hiểm nữa. Cả hai lý do đều có.”

Chu Ngộ An vẫn không vui lắm, cứ nhìn chằm chằm tôi mà không nói gì.

Tôi nháy mắt:

“Lát nữa làm món tráng miệng cho anh nhé?”

Anh ta lập tức bật dậy:

“Anh muốn vị dâu tây!”

Tôi khẽ cong môi.

Đúng là một kẻ điên dễ dỗ.

16

Tôi rời khỏi biệt thự của Chu Ngộ An, về đến nhà thì trời đã tối.

Thẩm Niệm An, sau trận cãi nhau thảm khốc buổi sáng, hôm nay không về nhà ngủ.

Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy một chàng trai trẻ đang ngồi vắt vẻo trên ghế sofa.

Tôi nhận ra ngay lập tức.

Là người trong bức ảnh—đứa con riêng của Thẩm Kiến Tuyển.

“Nhìn cái gì mà nhìn?!”

Cậu ta gác chân lên bàn, giọng điệu ngang ngạnh, kiêu ngạo, nhưng ánh mắt lại đầy sự khiêu khích.

Tôi không nhịn được, bật cười:

“Tốt nhất là cậu nên ăn nói cho đàng hoàng.”

“Nếu không, tôi sẽ từng chút một bẻ gãy hết răng của cậu.”

Nụ cười trên môi tôi biến mất, ánh mắt lạnh lẽo.

Chàng trai đó co rúm người lại, trông chẳng khác nào một con gà trống thua trận, lập tức câm như hến.

Tôi thu lại ánh mắt, lạnh lùng kết luận:

“Đúng là đồ bỏ đi.”

Khí thế còn không bằng Thẩm Niệm An.

Lên đến tầng hai, tôi gặp bà Ngô—người giúp việc vừa dọn dẹp xong.

Tôi hỏi thẳng:

“Chuyện gì xảy ra?”

Bà Ngô hạ giọng nói với tôi:

“Cậu ta đến đòi tiền. Nghe nói còn đòi khá nhiều, khiến ông chủ tức điên.”

“Thẩm Kiến Tuyển không thể nào keo kiệt với con trai ruột của mình.”

“Cậu ta vẫn đến đòi tiền, lại còn đòi nhiều thế này…”

Tôi suy nghĩ một chút, nhếch môi:

“Chắc là thua bạc rồi.”

Tuổi còn nhỏ, đã không học được cái tốt.

Tôi lẩm bẩm:

“Quả nhiên, tre xấu khó mọc măng tốt.”

Bà Ngô đứng bên cạnh, nhẹ giọng nhắc nhở:

“Cô nói vậy chẳng phải đang mắng cả bản thân sao?”

Tôi bật cười, không để tâm:

“Không sao cả. Tôi vốn cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.”

Nói rồi, tôi bước vào phòng.

Sau chuyện này, có lẽ Thẩm Kiến Tuyển sẽ nhanh chóng đưa Nhan Ninh về nhà.

Nhưng lần này, bà ta sẽ là “bùa hộ mệnh”, hay là “bản án tử hình” đây?

Tôi thực sự rất mong chờ.