Chương 3 - Số Tiền Mới Đến Chồng Ơi
11
Ở ngoài lang thang ba vòng liền.
Không mang điện thoại, không mang căn cước, chỉ nhét vỏn vẹn cái ví.
Tô Hàn cũng không có nhà.
Tôi đi loạn xạ, ngẩng đầu lên đã vô thức quay lại căn phòng thuê trước kia.
Chưa gặp Kỷ Hoài Niên, để tiết kiệm tiền, tôi thuê phòng ở khu làng trong phố, một phòng một sảnh.
Mỗi ngày đi làm mất ba tiếng cả đi lẫn về, tuy mệt, nhưng tiết kiệm được hơn một ngàn tệ.
Đủ để mua cho em trai em gái tôi hai cái chăn bông to, mỗi đứa hai bộ đồ đông.
Cho đến lần tai nạn ấy, gặp được Kỷ Hoài Niên.
Từ đó thay đổi quỹ đạo ba năm cuộc đời tôi.
Lúc mới bị tôi cưỡi hỏng, tôi từng nghe anh lén khóc giữa đêm.
Dù sao thì tôn nghiêm đàn ông quan trọng đến thế nào.
Tôi biết.
Tôi cẩn thận lấy lòng, giặt giũ nấu nướng cho anh, nhưng bị anh túm cổ tay.
Tôi tưởng anh sẽ mắng hay đánh tôi.
Nhưng anh chỉ nhíu chặt mày, hỏi sao tôi lại gầy thế, gầy dễ bệnh.
Canh đại bổ, tôi uống liền ba tháng.
Uống đến chảy máu mũi, nóng rực khắp người, anh mới chịu ngừng mua.
Những ngày tôi không ngủ được.
Tôi từng quay lại căn phòng thuê này.
Bác sĩ nói ngoài lo âu, môi trường cũ sẽ cho tôi cảm giác an toàn hơn.
Kỷ Hoài Niên công việc chất đống mà không nói hai lời, phái người mua lại căn phòng, đích thân lái xe đưa tôi về đây.
Sớm khuya đưa đón, không nửa câu oán than.
Tôi sờ tấm ván giường rồi chậm rãi ngồi xuống.
Sợ tôi lạ giường ảnh hưởng ngủ, cái giường gỗ cũ này anh giữ nguyên.
Ngồi xuống vẫn là tiếng kẽo kẹt quen thuộc.
Kẽo kẹt.
Kẽo kẹt.
Kỷ Hoài Niên ôm tôi, tiếng ấy vang suốt bao đêm dài.
Giọng khàn khàn đầy mê hoặc vẫn như vang bên tai.
“Lì Lì ngoan, ôm chặt chút.”
“Lì Lì ngoan, khen anh đi.”
“Lì Lì ngoan, khóc thật đẹp.”
Tôi bật thành tiếng theo bản năng.
“Kỷ Hoài Niên…”
Đáp lại tôi.
Chỉ là không khí ẩm lạnh, trận mưa lớn ngoài trời, và khung cửa sổ hở gió.
Đúng là thời tiết tệ hại.
Làm ướt hết quần áo tôi rồi.
Tôi giơ tay, dùng lực đóng sầm cửa sổ.
Thật ra tôi không hề nhớ Kỷ Hoài Niên.
Tôi chỉ là… khóe mắt hơi ngứa mà thôi.
12
Tuy không mang điện thoại, may là tôi mang theo ví.
Tôi đi siêu thị mua một cây cải thảo, mở ví ra—một hàng thẻ vàng, chẳng có đồng lẻ nào.
Cô thu ngân nhìn tôi với vẻ kỳ quái.
“Cô ơi, cây cải này ba đồng hai, cô muốn quẹt thẻ sao?”
Tôi lúng túng.
Mấy tờ tiền lẻ lục được trong nhà hôm trước đã xài hết rồi.
“Không quẹt được à?”
“…Được, cô chờ tôi đi tìm máy POS.”
Tôi ôm cây cải về nấu mì.
Bà dì hàng xóm thò đầu ra, gọi: “Lì Lì, sao lại về đây thế? Chồng cô sao không về cùng?”
Kỷ Hoài Niên đẹp trai, lại hào phóng.
Trước đây ngày ngày mặc vest ra vào khu dân cư này, gần như không ai không biết mặt.
Khóe miệng tôi giật nhẹ, không biết giải thích sao.
Theo bản năng nhớ đến cái cớ mà trước đây tôi hay dùng mỗi khi không muốn kể chuyện gia đình mình: “Chết rồi.”
Nụ cười trên mặt bà dì đông cứng lại, lập tức áy náy.
“À… chia buồn nhé.”
Rồi bà nhét cà chua và thịt trong giỏ vào tay tôi.
“Ăn nhiều chút, đừng buồn quá, con gái.”
“……”
Miệng tôi mở ra rồi lại từ từ ngậm vào.
Thôi.
Giải thích làm gì nữa.
Dù sao chẳng bao lâu nữa, tôi với Kỷ Hoài Niên đúng là sẽ chẳng liên quan gì thật.
13
Khi Kỷ Hoài Niên xông cửa mà vào.
Tôi vừa uống ngụm canh cuối, dụi dụi mắt, mới chậm rãi nhận ra đây không phải ảo giác.
“Sao anh tìm đến đây?”
“Tôi dự định đi công tác bảy ngày, bên kia xảy ra chuyện nên kéo dài thêm ba ngày, tôi nhắn tin cho em mà em không trả lời.”
Sắc mặt Kỷ Hoài Niên nặng nề.
Giống như đang giận.
Tự dưng tôi thấy hơi chột dạ.
“Tôi đi ra ngoài mà không mang điện thoại.”
Vài ngày nay ở đây, ngoài ăn với ngủ thì tôi chỉ ra công viên đi dạo.
Sống lại kiểu nguyên thủy… cũng hay.
“Ngay cả điện thoại cũng không sờ đến, chuyện này rất nghiêm trọng!”
Giọng Kỷ Hoài Niên mềm xuống: “Em giận tôi à?”
Tôi ngơ ngác: “Hả?”
“Em rời tôi quá một tuần sẽ ngủ không ngon. Lúc đầu cũng vậy, tự chạy về đây. Lần sau tôi đi công tác, em đi cùng nhé?”
Một góc trong tim tôi… sụp xuống mất khống chế.
Những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.
Tôi hoảng hốt đẩy anh ra, ấn nghe máy.
Giọng bà dì nhà bên truyền đến, run run đầy sợ hãi.
“Lì Lì à, chồng cô chẳng phải mới chết sao, hôm nay là thất tuần của nó đúng không? Tôi vừa thấy một người giống y chồng cô đi vào phòng cô, nó… nó chẳng phải quay về…”
Tôi sợ đến mức tay run bần bật.
Ấn tắt máy mãi mới tắt được.
Toàn bộ câu nói đều bị Kỷ Hoài Niên nghe thấy.
“Tôi chết rồi?”
“Thất tuần?”
“Quay hồn?”
Kỷ Hoài Niên nghiến chặt răng, bật cười vì tức.
“Tôi… tôi giải thích được mà…”
Tôi nói yếu ớt.
Nhưng môi đã bị nụ hôn mãnh liệt chặn lại, vạt áo bị vén lên, bắp đùi chạm phải hơi nóng nóng.
“Không nghe, em dỗ tôi đi.”
Tôi tỉnh táo ngay lập tức.
Ở đây cách âm quá kém, Kỷ Hoài Niên vừa công tác về, ai biết anh định làm mấy lần.
Tôi kìm nén hơi thở loạn, cắn môi thật chặt.
“Đừng, đừng ở chỗ này.”
14
Trong cơn mơ màng tôi bị Kỷ Hoài Niên bế thẳng lên xe.
Anh đạp ga một phát, về đến nhà là lập tức ép tôi vào cửa mà hôn.
Ánh mắt tôi lướt qua bộ vest phía sau, Kỷ Hoài Niên cong môi cười.
“Lì Lì, anh có chuyện muốn nói với em…”
Trong mắt Kỷ Hoài Niên thoáng chút kinh ngạc, đồng tử phản chiếu cảnh tôi lao lên ôm lấy anh.
Anh dừng vài giây, rồi càng đáp lại điên cuồng hơn.
Kệ việc anh cưới hay không.
Dù sao anh còn chưa cưới.
Não và cơ thể tôi đều bảo tôi: cứ hưởng thụ trước đã.
……
Cuồng nhiệt xong.
Kỷ Hoài Niên ôm tôi kể đủ chuyện linh tinh lúc đi công tác.
Tôi uể oải đáp vài câu, trong đầu vô thức hiện lên bộ vest cao cấp kia.
Chắc chắn rồi.
Tôi phải vơ nốt một mẻ cuối cùng.
Hào môn kiêng nhất con riêng.
Ôm bụng leo lên còn xấu hổ hơn.
Nghĩ lại những ngày trước kia khổ thế nào, tôi từng nghèo đến điên.
Danh tiếng gì đó so với tiền, tính là cái gì?
Lễ nghi nhân phẩm ở đâu!
Đạo đức đáy ở đâu!
Cái ví đầy tiền của Kỷ Hoài Niên ở đâu!
Tôi bật dậy, ôm lấy cổ anh, tay lần xuống chỗ khác cũng đầy… lực.
“Chồng à, chúng ta làm thêm mấy lần nữa.”
Làm thêm vài lần, xác suất cao hơn.
Tôi giật cái bao nhỏ trong tay Kỷ Hoài Niên ném thẳng đi.
Không cho anh thời gian suy nghĩ, lập tức cưỡi lên.
“Chồng, tối nay không khoảng cách.”
15
Một đêm giày vò đủ kiểu.
Sợ chưa đủ.
Lợi dụng lúc Kỷ Hoài Niên vào tắm, tôi lén vứt luôn một ngăn kéo bao nhỏ ra ngoài.
Kỷ Hoài Niên sờ vào ngăn trống trơn.
“Sao hết nhanh thế?”
“Vậy dùng luôn đi.”
“Em sẽ khó chịu.”
“Tôi rất thoải mái.”
“Trước đây sao tôi không thấy em nói bạo như vậy?”
Cảm nhận được nơi đó lại dậy sóng.
Tôi lập tức ngậm miệng.
Nói thêm câu nào… hậu quả tôi chịu không nổi.
Suốt ba ngày ba đêm.
Kỷ Hoài Niên vùi mình trong ôn hương nhuyễn ngọc, công ty cũng không bước chân.
Điện thoại trợ lý réo muốn nổ.
Tôi xoa cái bụng đau âm ỉ, nghĩ chắc cũng đủ rồi, liền thăm dò.
“Kỷ Hoài Niên, anh thích con không?”
Anh đang quay lưng mặc áo.
Cái mông trắng như bánh bao hấp, tiếc là sau này không chạm được nữa.
Tôi nuốt nước bọt, nhìn bóng lưng anh ngừng lại.
“Tôi sẽ không có con.”
Là không có con?
Hay không có con với tôi?
Tôi hỏi không nổi.
Có chút chua chát từ tim kéo lên cổ họng.
Rất nhanh tôi tự đè cảm xúc đó xuống.
“Lì Lì, anh…”
“Anh mau tới công ty đi.”
Đúng lúc trợ lý lại gọi tới, tôi vừa đẩy vừa dỗ, đưa anh ra cửa.
Nhìn căn phòng đầy những món nhỏ tôi mua.
Mỗi thứ đều mang dấu vết cuộc sống của tôi và Kỷ Hoài Niên.
Không mang đi được.
Cũng không dám mang.
Tôi thu dọn giấy tờ quan trọng, mấy bộ đồ mặc thường ngày, lại lén nhét một chiếc sơ mi của Kỷ Hoài Niên.
Đang thấy guilty.
Nhưng nghĩ đến việc trước đây anh đi công tác còn trộm váy ren của tôi, tôi lập tức đường hoàng trở lại.
Tôi chuẩn bị xong, lấy giấy bút ra, viết lời đã nghĩ từ trước.
【Ba mươi triệu phí phá thai, coi như đôi bên sạch nợ, bằng không tôi sẽ gây loạn ở lễ cưới của anh, làm cổ phiếu nhà anh rơi thẳng đứng!】
Thương nhân trọng lợi.
Kỷ Hoài Niên không phải loại vì ba chục triệu mà cá chết lưới rách.
Viết xong lòng tôi nghẹn lại.
Không nhịn được viết thêm mấy câu chửi anh.
【Tôi chưa bao giờ nói với anh, kỹ thuật của anh rất bình thường, như con bò vậy, ngoài cắm đầu lao thì chẳng có chút kỹ xảo nào.】
【Tôi trên giường vốn không hề sung sướng, là tôi sợ anh tự ti nên cố ý giả vờ gọi.】
【Đàn ông qua 25 là như 60! Đừng tưởng tôi không dám bỏ anh, chào nhé lão già!】
【Kỷ Hoài Niên, tôi ghét anh chết đi được!】
Thời tiết xấu.
Lại mưa.
Tờ giấy đẹp tôi tốn mười đồng mua đã bị thấm ướt.
Tức điên, tôi bôi đen mấy dòng còn lại.
Cẩn thận nhét vào ngăn kéo.
Việc tiếp theo.
Là chờ một cơ hội để rời đi.