Chương 3 - Số Phận Đổi Thay Từ Túi Bùa
Thấy tôi vào, mẹ chồng lập tức đổi sắc mặt, hừ lạnh một tiếng:
“Đồ sao chổi cũng biết đường về à? Lần này đi khám lại đốt hết bao nhiêu tiền của hả? Phí của trời!”
“Bảo đi cầu phúc giống chị dâu mày đi, cho đỡ phí tiền phí của!”
Tôi đưa mắt nhìn Trần Hằng Vũ trong lòng mẹ chồng.
Đứa bé đó cứ lắc lư người liên tục, còn thè lưỡi ra ngoài không ngừng.
Tôi khẽ nhếch môi, chân thành khen một câu:
“Đúng là đứa trẻ khỏe mạnh thật, sau này chắc chắn sẽ làm nên nghiệp lớn.”
Lý Lan nghe tôi khen, cười càng rạng rỡ:
“Đúng rồi! Con trai tôi không giống đứa con gái nhà cô đâu nhé! Sau này nhất định rạng danh dòng họ Trần!”
Mẹ chồng Trương Mỹ Lệ càng thêm vui vẻ, tháo luôn chiếc vòng vàng mà tôi từng tặng, dúi vào tay Lý Lan:
“Nói hay lắm! Sau này cháu trai tôi phải uống sữa ngoại hảo hạng!”
Nhìn cảnh hai mẹ con bà ta ríu rít vui vẻ như vậy, tôi chỉ thấy buồn cười.
Hừ, sữa ngoại á?
Chỉ e là thằng bé kia sau này… đến nuốt sữa cũng khó đấy!
Chương 4
Mấy ngày sau đó, ngày nào tôi cũng cho Diệp Miểu Miểu uống vitamin do bệnh viện kê đơn.
Lý Lan thấy vậy liền cười nhạt:
“Cho uống vitamin thì có ích gì? Sao em không học chị đi cầu phúc cho nhanh?”
Vừa nói, chị ta vừa ôm Trần Hằng Vũ đi khắp nơi khoe mẽ, cho cả khu xóm biết thằng bé bây giờ khỏe mạnh thế nào.
“Nhìn xem, thằng bé nhà tôi bắt đầu mọc răng rồi đó! Đúng là không phải đứa trẻ bình thường!”
Lý Lan cậy mạnh, bóp miệng Trần Hằng Vũ ra để khoe với mọi người.
Ngay cả khi Trần Hằng Vũ cắn một phát để lại vết răng trên tay chị ta, Lý Lan vẫn vui vẻ khen:
“Nhìn xem, cắn mạnh thế này, đúng là khỏe mạnh, có sức sống!”
Chỉ vài ngày sau, Trần Hằng Vũ đã bắt đầu biết bò dưới đất.
Lý Lan lập tức quay hàng loạt video đăng lên nền tảng mạng xã hội:
【Đứa trẻ được ông trời ban phúc!】
【Ai hiểu được cảm giác này không? Mới tí tuổi đầu đã mọc răng, biết bò rồi!】
…
Ngược lại, Diệp Miểu Miểu nhà tôi thì khóc cũng khe khẽ, yếu ớt vô cùng.
Trần Bân nhìn Trần Hằng Vũ đầy ghen tị, bĩu môi nói:
“Anh đã bảo rồi, em gầy nhẳng gầy nhơm, đương nhiên sinh con cũng yếu ớt! Chị dâu em thân hình tròn trịa thế kia mới sinh ra được thằng bé khỏe mạnh chứ!”
“Không chỉ người em ốm nhách, ngay cả con em cũng như cọng bún thiu!”
Tôi liếc xéo Trần Bân, không buồn đôi co, tiếp tục kiên nhẫn cho Miểu Miểu bú.
Vài ngày sau, sáng sớm, Lý Lan đứng trước cửa nhà tôi gõ cửa ầm ầm.
Vừa mở cửa, tôi đã thấy gương mặt chị ta đầy những vết cào xước, máu me be bét.
Tôi ngạc nhiên nhìn Lý Lan:
“Sao thế chị? Bị đánh nhau à?”
Chị ta chẳng trả lời, cứ thế xông thẳng vào phòng tôi.
Đến cạnh cũi trẻ em, Lý Lan lập tức vén rèm lên.
Diệp Miểu Miểu vẫn đang ngủ say trong cũi, khuôn mặt nhỏ nhắn an yên.
Lý Lan lúc này mới quay lại nhìn tôi, nghiêm giọng hỏi:
“Em có ngược đãi con bé không? Như kiểu bắt dậy sớm quá chẳng hạn?”
Tôi lắc đầu:
“Tất nhiên là không rồi. Chị cũng biết mà, sức khỏe Miểu Miểu yếu, có những hôm còn tỉnh dậy sớm hơn em, khóc làm em cũng mất ngủ suốt.”
Lý Lan lúc này mới gật đầu, không quên dặn đi dặn lại tôi phải chăm sóc Miểu Miểu thật tốt.
Cái vẻ mặt lo lắng của chị ta suýt khiến tôi tưởng Miểu Miểu mới là con ruột của chị ấy vậy.
Nhưng rồi, những ngày tiếp theo, vết thương trên người Lý Lan ngày càng nhiều.
Ngay cả mẹ chồng Trương Mỹ Lệ cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó bất thường.
Dù vậy, Lý Lan vẫn cứng miệng nói mình không sao, suốt ngày chỉ chăm chăm hỏi tình hình của Miểu Miểu:
“Miểu Miểu gần đây có quấy phá lắm không? Làm mẹ thì phải dạy bảo kỹ càng vào!”
Tôi không thèm đôi co, ôm Diệp Miểu Miểu từ phòng bước ra.
Con bé nằm trong lòng tôi, ngủ ngoan ngoãn, im phăng phắc.
Lý Lan sáp lại gần, soi mói kiểm tra miệng Miểu Miểu.
Nhìn bộ dạng hoang mang đó, tôi suýt nữa bật cười thành tiếng, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt ngây thơ:
“Sao vậy chị? Miểu Miểu phát triển hơi chậm nên vẫn chưa mọc răng đâu ạ!”
Dường như không nghe thấy tôi nói gì, Lý Lan lẩm bẩm:
“Không thể nào… Sao lại thành ra thế này…”
Tiếng hét chói tai của mẹ chồng bất ngờ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lý Lan.
Chúng tôi lập tức lao về phòng mẹ chồng.
Cảnh tượng trước mắt khiến ai cũng sốc nặng.
Trần Hằng Vũ đang bò dưới đất, trừng mắt nhìn chúng tôi, khóe miệng dính đầy máu.
Mẹ chồng Trương Mỹ Lệ thì ngồi bệt dưới đất, ôm chặt tai, máu từ khe tay rỉ ra nhỏ từng giọt xuống sàn.
Vừa thấy Lý Lan bước vào, bà ta tức giận mắng:
“Đây là đứa con tốt đẹp mà cô dạy dỗ đấy à? Tôi chỉ muốn ôm nó một cái, vậy mà nó cắn tôi như chó hoang!”
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng chó sủa.
Trần Hằng Vũ lập tức “gâu” lên một tiếng như chó thật.
Lý Lan hốt hoảng chạy ra mở cửa.
Là bác bảo vệ khu chung cư mang phiếu mua hàng đến, tay ông ta dắt theo một con chó vàng to đùng.
Trên cổ con chó, lủng lẳng… chính là chiếc túi bùa đỏ rực.
Lý Lan quay đầu lại, gương mặt xanh mét, ánh mắt tóe lửa nhìn tôi, nghiến răng hỏi:
“Chiếc túi bùa tôi tặng Miểu Miểu… Sao lại ở trên cổ con chó này?!”