Chương 6 - Số Phận Đổi Thay Bằng Vé Số

Quay lại chương 1 :

Chỉ liếc xuống cái bô đặt dưới chân mẹ, rồi nói thản nhiên:

“Vậy thì đổ bô cho mẹ tôi đi đã.”

Gân trán hắn nổi cộm, cố nén cơn giận.

Vốn nổi tiếng nóng tính, hắn gồng hết sức, cầm lấy cái bô rồi bước vào nhà vệ sinh.

Chắc chắn là ông chủ đang gây áp lực rất lớn lên hắn.

Một lát sau, hắn quay lại, mặt mày nhăn nhó.

“Tiểu Vân, em thấy sao rồi?”

Tôi giật lấy cái bô trong tay hắn, ném mạnh xuống sàn.

Bắt chước đúng giọng điệu ngày trước của hắn, quát lớn:

“Không biết rửa sạch rồi mới mang ra à? Làm việc kiểu này hả? Tôi quá thất vọng rồi!”

Mặt hắn đỏ bừng lên, gần như tím tái, rõ ràng là đang phải cố nuốt cục tức.

Hắn hít sâu một hơi, cúi người nhặt cái bô lên rồi lại lặng lẽ đi vào nhà vệ sinh.

Đợi hắn vất vả làm xong việc.

Tôi nhẹ nhàng lên tiếng tiễn khách:

“Tôi vẫn chưa nghĩ xong đâu. Mai quay lại nhé.”

Trưởng phòng sốt ruột nhưng đành cắn răng chịu đựng.

Tôi nhìn theo bóng hắn đi khuất mà bật cười thành tiếng.

Trước kia ngày nào cũng sai khiến tôi.

Giờ thì để hắn nếm thử mùi vị đó xem sao.

Trưởng phòng vẫn chưa chịu buông tha. Hắn bám riết lấy tôi như miếng cao dán chó chết, cứ dính mãi không rời.

Tôi cũng không khách sáo, tha hồ sai vặt hắn đủ kiểu. Sai đi mua cơm, xoa bóp chân cho mẹ tôi. Việc nặng nhọc, bẩn thỉu gì cũng giao hết cho hắn làm.

Trưởng phòng chạy lên chạy xuống, thở hổn hển rồi sốt ruột giục tôi:

“Tiểu Vân, giờ cũng nên cho tôi câu trả lời dứt khoát rồi chứ?”

Tôi bình thản đáp:

“Nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ không quay lại.”

Cuối cùng hắn không nhịn nổi nữa. Hắn bùng nổ chửi um lên:

“Tạ Vân, cô để tôi ngày nào cũng phải giả vờ làm cháu trai trước mặt cô, cô đang đùa giỡn tôi đúng không?!”

Tôi cứng rắn đáp trả:

“Tôi đâu có ngu. Biết rõ là cái hố phân, chẳng lẽ còn tự nhảy vào à?

Lương công ty nợ tôi bao lâu nay không trả, tôi ‘trả đũa’ chút mà ông đã chịu không nổi rồi à?”

Thấy dùng dụ dỗ không ăn thua, trưởng phòng chuyển sang dọa nạt:

“Cô tưởng mình một người mà dám chống lại cả công ty à? Cứ đợi đấy!”

Tôi chống nạnh:

“Xã hội pháp quyền mà, ông tưởng tôi sợ ông à?”

Sau khi trừ tiền quyên góp và viện phí, tôi vẫn còn dư 4 triệu.

Tuy không quá dư dả để lo cho cả nhà suốt phần đời còn lại, nhưng cũng đủ khiến tôi vững dạ, không cần cúi đầu trước ai nữa.

Tôi cứ nghĩ chuyện coi như tạm khép lại.

Ai ngờ hôm đó lại có một vị khách không mời mà đến.

Tôi đang định mở miệng chửi.

Thì ông chủ đã thẳng thừng lên tiếng:

“Đừng lo, lần này tôi đến không phải để đòi cô trả lại tiền thưởng.”

8

Tôi chẳng tin lời tên cáo già thâm sâu này.

Trước đó tôi vốn định sau khi nhận thưởng sẽ bán nhà, dọn cả gia đình về quê sống.

Nhưng mẹ tôi vẫn cần đi tái khám. Công ty lại biết địa chỉ nhà tôi. Nếu họ cứ liên tục đến quấy rầy, thì chẳng sống yên được.

Sau vài giây suy nghĩ, tôi vẫn mở cửa mời ông ta vào.

Ông chủ mang theo nhiều hộp quà bổ, bày tỏ thành ý xin lỗi.

Ông ta nói rằng trước đó hoàn toàn không biết tình hình nhà tôi, việc trưởng phòng từ chối ứng lương cho tôi cũng hoàn toàn là hành vi cá nhân, không hề được ông ta cho phép.

Giọng ông ta đầy vẻ chân thành:

“Tất cả là lỗi của hắn, giờ tôi đã sa thải rồi. Mong cô đừng vì chuyện này mà oán trách công ty.”

Tôi biết rõ chẳng ai vô cớ đến tận nhà chỉ để xin lỗi. Hắn đến tận đây, chắc chắn có mục đích khác.

Tôi lạnh nhạt nói:

“Ông có gì thì nói thẳng ra đi.”

Ông chủ xoa tay, vẻ mặt khó xử: