Chương 1 - Sổ Nợ Tình Yêu
Một ngày trước đêm giao thừa, tôi và vị hôn phu đã hẹn nhau đi đăng ký kết hôn.
Đi được nửa đường, anh ta bỗng dừng xe lại rồi nói với tôi:
“Lộ Lộ, tuy chúng ta đã nói là đưa mười hai vạn tiền sính lễ, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, chi phí anh tiêu trong thời gian yêu nhau phải trừ vào đó.”
Nói xong, anh ta móc ra một quyển sổ, bên trong ghi đầy những khoản tiền anh ta đã chi cho tôi.
“Năm năm qua quà sinh nhật cho em trừ ba vạn. Mỗi lần đi ăn ngoài, chúng ta chia đôi tiền, trừ hai vạn. Còn lần trước em đòi ăn dâu tây, trừ tiếp…”
Tôi trợn tròn mắt, không nhịn được mà cãi nhau một trận lớn với anh ta.
Không ngờ, anh ta thẳng tay đuổi tôi xuống xe, để tôi mặc áo sơ mi mỏng manh đứng giữa gió lạnh hai tiếng đồng hồ.
Tôi hoàn toàn lạnh lòng, gọi điện cho anh trai:
“Anh, em không lấy chồng nữa đâu. Dẫn người qua đập nát tiệc cưới cho em!”
1.
Tôi quen Mạnh Minh Trạch trong một cuộc thi hát ở trường đại học.
Lúc đó tôi đang học năm ba, phụ trách làm MC cho chương trình, còn anh ta là một trong những thí sinh tham gia.
Nhưng hôm đó anh ta hát tệ kinh khủng, hoàn toàn lệch tông. Sau này anh ta nói với tôi, là vì vừa gặp đã yêu khiến anh ta bối rối nên mới hát lệch như vậy.
Tôi bị anh chọc cười, rồi hai người nhanh chóng trở nên thân thiết.
Sau một màn tỏ tình rầm rộ, chúng tôi chính thức đến với nhau.
Năm nay là năm thứ năm chúng tôi bên nhau. Sau khi hai bên gia đình gặp mặt, cuối cùng chúng tôi quyết định đi đăng ký kết hôn vào ngày trước đêm giao thừa.
Khi tôi nghĩ mọi chuyện đã suôn sẻ, giữa đường Mạnh Minh Trạch lại đột ngột dừng xe và quay sang nhìn tôi.
“Lộ Lộ, liệu tiền sính lễ có thể giảm bớt không?”
Nhìn vẻ mặt khó xử của anh ta, tôi bỗng có linh cảm xấu.
“Anh có ý gì? Tiền sính lễ chẳng phải hai nhà đã thống nhất từ lâu rồi sao?”
Thật ra tôi không muốn nhắc đến chuyện này, bởi vì lúc bàn về sính lễ, bố mẹ tôi và nhà anh ta suýt nữa cãi nhau to.
Nhà tôi thuộc dạng khá giả, có một công ty nhỏ. Ban đầu bên tôi yêu cầu hai mươi vạn sính lễ, sau đó sẽ hồi môn một căn nhà và một chiếc xe.
Nhưng nhà họ Mạnh không đồng ý.
Tôi biết cha mẹ Mạnh Minh Trạch đều xuất thân nông dân, không có nhiều tiền, nên tôi chủ động làm trung gian hòa giải. Cuối cùng số sính lễ được giảm còn mười hai vạn.
Sau đó, Mạnh Minh Trạch bảo là đợi sau khi đăng ký kết hôn mới đưa sính lễ. Để gia đình anh yên tâm, tôi cũng đồng ý.
Nhưng tôi không ngờ được rằng, ngay trên đường đi đăng ký kết hôn, anh ta lại muốn hạ tiền sính lễ!
Tôi đương nhiên không đồng ý.
“Để nhà anh bớt chút tiền, em suýt nữa cãi nhau to với người nhà. Giờ anh lại nhắc đến chuyện sính lễ với em, có phải hơi quá đáng không?”
Thấy mắt tôi đỏ lên, Mạnh Minh Trạch bắt đầu luống cuống.
“Lộ Lộ, anh không có ý đó!”
Anh ta do dự một lúc, rồi lấy ra một quyển sổ nhỏ.
“Nếu không giảm thì thôi, vậy mình trừ hết chi phí anh từng tiêu cho em trong năm năm yêu nhau khỏi sính lễ nhé.”
Anh ta mở trang đầu tiên, bắt đầu liệt kê từng khoản như kho báu:
“Năm năm qua anh tặng em năm món quà sinh nhật, tám món quà lễ Tết, thêm tiền mừng tuổi nữa, tổng cộng là năm vạn, trừ hết.”
“Còn nữa, tụi mình ăn ngoài năm mươi hai lần, dù anh cũng ăn, nhưng vẫn tính chia đôi, trừ hai vạn nữa.”
Ngoài ra, còn có tiền xe khi anh ta đến thăm tôi, tiền đi xem phim, cả tiền lương anh ta bị trừ khi xin nghỉ chăm tôi lúc tôi bệnh — tất cả đều tính hết vào sính lễ!
“…Cộng lại là chín vạn tám ngàn không trăm lẻ hai, anh làm tròn luôn nhé, trừ mười vạn. Còn lại đưa em hai vạn, coi như sính lễ được không?”
Anh ta nhìn tôi đầy mong đợi.
Còn tôi thì suýt nữa bật cười vì tức, chưa từng thấy ai “làm tròn” kiểu ngược đời như vậy!
Tôi hít sâu một hơi, cố nén giận, mở miệng nói:
“Mạnh Minh Trạch, nếu bây giờ anh thừa nhận là đang đùa, thì tôi có thể tha thứ.”
Mạnh Minh Trạch ngẩn người, ngược lại còn nhét luôn cuốn sổ đó vào tay tôi.
“Lộ Lộ, anh không đùa đâu, em tự xem đi! Yêu nhau mà em tiêu của anh từng này tiền, giờ lại còn đòi mười hai vạn sính lễ, chẳng phải là đào mỏ sao?”
Anh ta nói đầy phẫn nộ, nhưng lại sợ tôi giận, cẩn thận kéo tay tôi lại.
“Anh biết em không phải kiểu con gái như vậy. Em yên tâm, tuy sính lễ chỉ có hai vạn, nhưng sau khi kết hôn, anh sẽ đưa hết thẻ lương cho em giữ, như vậy em sẽ yên lòng chứ?”
Ánh mắt của anh ta vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng tôi lại cảm thấy anh chỉ đang vẽ bánh vẽ.
Sính lễ mười hai vạn bị anh ta trừ tới mức chỉ còn lại hai vạn, vậy sau này cưới rồi, mọi chi tiêu chẳng phải đều đổ lên đầu tôi sao?
Tôi lập tức giật tay lại.
“Không đời nào! Đã nói rõ là mười hai vạn thì phải là mười hai vạn, thiếu một xu cũng không được!”