Chương 1 - Số Không Và Cuộc Tìm Kiếm
Công bố tiền thưởng cuối năm
Ở bàn bên, đồng nghiệp suýt nữa nhảy dựng lên:
“50 vạn!”
Còn phần tôi nhận, lại là mấy chữ sáng quắc —— “không có một xu”.
Tôi không nổi giận, chỉ lặng lẽ thu dọn bàn làm việc.
Khóa cửa, về nhà, ném điện thoại vào ngăn kéo.
Ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau, mở điện thoại, tiếng thông báo dồn dập như muốn đ/â/m thủ/ng màng nhĩ.
129 cuộc gọi nhỡ, 289 tin nhắn.
Trên cùng, một dòng tin nhắn hiện rõ:
“Toàn công ty đang tìm cô!”
01
Tháng mười hai, gió từ khe hở tòa cao ốc luồn vào, lạnh buốt tận xương.
Trong văn phòng lại ồn ào như một chảo dầu sôi, náo nhiệt đến choáng tai.
Tiếng cười the thé của Triệu Cương chói tai, gần như muốn xé toang màng nhĩ tôi.
“Ha ha, năm mươi vạn! Trọn vẹn năm mươi vạn!”
Hắn giơ cao tấm séc mỏng như tấm huân chương vàng Olympic, từng nếp nhăn trên mặt đều căng ra vì đắc ý.
Đồng nghiệp vây quanh, như ruồi ngửi thấy mùi máu, vồn vã khen ngợi, nịnh nọt, ánh mắt tràn đầy hâm mộ lẫn ghen tỵ.
“Anh Cương giỏi quá!”
“Đổi xe mới thôi chứ còn gì nữa?”
“Tối nay nhất định phải khao đó nha!”
Giữa đám náo nhiệt ấy, bàn làm việc của tôi lại như một hòn đảo bị bỏ quên, lạnh đến mức có thể đóng băng không khí.
Trong tay tôi cũng là một tờ séc y hệt, chỉ khác ở chỗ số tiền là 0, còn đặc biệt in thêm bốn chữ: “không có một xu”.
Bốn chữ như lưỡi dao tẩm độc, đâm thẳng vào tim tôi – tim của ba trăm sáu mươi lăm ngày lao lực, của vô số đêm tăng ca.
Dự án “Bình minh” tôi phụ trách đã đem về cho công ty quyền chủ động chiến lược ba năm tới, lợi nhuận dự kiến lên đến chín con số.
Thế nhưng phần thưởng dành cho tôi lại là —— không có một xu.
Ánh mắt đồng nghiệp dồn về tôi: thương hại, hả hê, hiếu kỳ.
Họ chờ tôi mất kiểm soát, chờ tôi gào khóc hay sụp đổ.
Nhưng tôi không làm vậy.
Đôi mày không nhíu, thần sắc không đổi.
Tôi chỉ lặng lẽ gấp đôi, rồi gấp tư tờ séc, nhét vào ngăn sâu nhất trong túi xách.
Sau đó, tôi bưng cốc nước, đứng dậy bước vào phòng trà.
Tiếng giày cao gót gõ trên sàn, từng nhịp rõ ràng, kiên định, không hề run rẩy.
Cánh cửa khép lại, âm thanh náo động mờ đi, nhưng tôi vẫn nghe được giọng nói ấm ức của Lâm Vi:
“Quá đáng thật! Ai mà chẳng biết dự án ‘Bình minh’ công lao lớn nhất là của chị Mẫn? Triệu Cương thì ngoài nịnh hót ra có biết làm gì đâu? Vậy mà lại được năm mươi vạn, còn chị Mẫn thì… Công ty này còn công bằng không vậy!”
Một người khác kéo cô ấy nhỏ giọng khuyên:
“Suỵt! Cẩn thận cái miệng, cô không muốn sống nữa à? Rõ ràng đây là ý của Trần tổng giám. Chị Mẫn tám phần là đắc tội với ông ta rồi.”
Tôi vừa lúc đi ra, bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của Lâm Vi.
Cô vội cúi đầu, môi mấp máy, muốn nói gì đó lại không dám.
Tôi đặt tay lên vai cô, khẽ vỗ một cái.
Khóe môi tôi nhếch lên một nụ cười nhạt, lạnh như sương.
Ánh mắt tôi nói với cô: Đừng sợ. Chỉ mới bắt đầu thôi.
Trở lại bàn làm việc, tôi bắt đầu thu dọn.
Tài liệu phân loại, hồ sơ mã hóa, đồ đạc cá nhân từng thứ một cho vào thùng giấy.
Động tác của tôi chậm rãi, trật tự, như đang làm một nghi thức cáo biệt trang nghiêm.
Không khí văn phòng bỗng lạnh hẳn, im lặng bao trùm.
Chỉ còn tiếng sột soạt khi tôi xếp đồ.
Triệu Cương chắc thấy vui mừng của mình bị dội nước lạnh, lại hầm hầm bước tới, nở nụ cười giả nhân giả nghĩa:
“Ấy, Lý Mẫn à…”
Hắn thở dài làm bộ tiếc rẻ, nhưng khóe mắt vẫn lóe lên sự đắc chí.
“Năm nay kinh tế khó khăn, công ty cũng có áp lực. Luôn phải có người chịu thiệt thòi thôi. Đừng nghĩ nhiều, sang năm cố gắng hơn nhé.”
Tôi ngừng tay, ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn.
Ánh mắt tôi tĩnh lặng, sâu hun hút như hồ nước băng lạnh, không giận, không bi thương, chỉ có một sự lạnh lẽo tuyệt đối.
Hắn bị tôi nhìn đến sượng mặt, nụ cười gượng gạo, cuối cùng mất tự nhiên rút lui.
Khi tập hồ sơ cuối cùng được sắp gọn, tôi tắt máy tính.
Màn hình đen phản chiếu gương mặt tôi, phẳng lặng không gợn sóng.
Ôm thùng giấy, tôi là người cuối cùng rời khỏi văn phòng.
Phía sau, vô số ánh mắt phức tạp bám theo, xì xầm, quan sát.
Tôi không ngoái lại.
Bước qua cánh cửa ấy, tôi sẽ đi vào một cơn bão.
Nhưng trước hết —— tôi cần một giấc ngủ thật sâu.
02
Về đến nhà, tôi không bật đèn.
Cả căn hộ bị ánh đèn neon ngoài cửa sổ cắt thành từng mảng sáng tối lộn xộn, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả bụi rơi xuống đất.
Tôi đặt cái thùng giấy đựng đầy sự tôn nghiêm nghề nghiệp của mình ngay ở huyền quan, rồi lôi từ túi xách ra chiếc điện thoại.
Không chút do dự, tôi kéo ngăn kéo dưới cùng trong phòng sách – nơi phủ đầy bụi, ném điện thoại vào, rồi đóng lại.
Như thể cách ly một thế giới đầy virus và tạp âm.
Tôi tắm một trận nước nóng, hơi nước bốc lên mờ mịt, che khuất khuôn mặt trong gương.
Nước nóng chảy xuống, gột rửa từng tấc da thịt, như thể rửa sạch sự nhơ nhuốc và dơ dáng mà nơi công sở bám dính lên tôi cả ngày.
Cảm giác bị lôi ra hành hình nơi công cộng, nỗi đau bị chính người lãnh đạo mình tin tưởng nhất phản bội – tất cả trôi theo dòng nước, biến mất trong cống thoát.
Cảm xúc là thứ vô dụng nhất trên đời, đặc biệt đối với kẻ đã ngồi vào bàn cờ.
Tôi lau khô người, bước vào bếp, nấu một bát mì dưa cải đơn giản nhất.