Chương 7 - Sính Lễ Của Người Em Họ
“Giờ không moi được nữa, liền lăn ra ăn vạ, quay ngược lại cắn người.”
“Con nghĩ chúng tôi còn mềm lòng được sao?”
Em họ bò dậy từ dưới đất, mắt đỏ ngầu, hoàn toàn lộ rõ bộ mặt thật:
“Được! Các người vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa!”
“Số tiền này, hôm nay các người cho cũng phải cho, không cho cũng phải cho!”
“Nếu không, tôi sẽ đến đơn vị của các người làm loạn! Đến công ty của dượng làm loạn! Đi khắp khu dân cư mà rêu rao!”
“Tôi sẽ nói các người ngược đãi con nuôi, nói các người giàu mà vô nhân đạo, nói các người ép tôi đến chết!”
“Xem thử các người còn cần mặt mũi không! Xem Lâm Khê sau này còn làm người kiểu gì!”
Cô cả cũng liều mạng theo, chống nạnh quát lớn:
“Đúng! Làm loạn! Xem ai sợ ai! Kẻ chân trần không sợ người đi giày! Mẹ con tôi chẳng có gì để mất, không sợ mất mặt!”
“Các người có nhà, có xe, có công ty, các người cần thể diện! Còn chúng tôi thì làm loạn cho các người thân bại danh liệt!”
Trước những lời đe dọa trần trụi ấy, sắc mặt bố tôi cuối cùng cũng trầm xuống.
“Làm loạn?”
Ông đứng dậy, dáng người cao lớn toát ra áp lực nặng nề.
“Giang Vi Vi, Giang Linh, hai người có phải nghĩ rằng tôi, Lâm Quốc Đống, làm ăn buôn bán hơn hai mươi năm, là dựa vào lòng mềm yếu mà sống tới hôm nay không?”
Bố tôi từng bước tiến lại gần, em họ sợ đến mức lùi lại, ngã phịch xuống ghế sofa.
“Cứ đi làm loạn đi.” – giọng ông lạnh như băng – “Xem là các người phá hủy được chúng tôi trước, hay tôi khiến hai mẹ con các người không còn chỗ dung thân ở thành phố này trước.”
“Quên nói cho các người biết, đơn vị công tác của bố mẹ Chu Vĩ, tôi tình cờ quen vài lãnh đạo.”
“Thử đoán xem, nếu tôi đem toàn bộ những việc mẹ con các người đã làm suốt mấy năm qua cùng đống nợ nần nhếch nhác của nhà các người, kể rành rọt cho họ nghe, thì họ còn muốn nhận con dâu này không?”
Gương mặt em họ lập tức trắng bệch như giấy.
“dượng… dượng sao lại biết…” – nó run rẩy, nói không thành câu.
“Những gì tôi biết, còn nhiều hơn con tưởng.” – bố tôi nhìn nó từ trên cao – “Giang Vi Vi, đến nước này rồi, chỉ còn hai con đường.”
“Thứ nhất, hôm nay các người viết giấy nợ, ghi rõ thời hạn hoàn trả. Nể tình họ hàng, chúng tôi sẽ chưa lập tức đòi.”
“Thứ hai, nếu các người từ chối, hoặc tiếp tục làm loạn, chúng tôi sẽ lập tức liên hệ luật sư, khởi kiện đòi lại toàn bộ chi phí nuôi dưỡng, đồng thời báo cảnh sát xử lý hành vi tống tiền hôm nay.”
“Đến lúc đó, không chỉ đơn giản là trả tiền đâu! Cưỡng chế thi hành, vào danh sách tín dụng đen, thậm chí còn có thể ngồi tù.”
“Tự các người chọn.”
10
“Không… không thể như vậy được…” – em họ hoảng loạn thật sự, hoảng đến mức mất hết bình tĩnh.
Nó lao tới định túm lấy tay bố tôi, nhưng bị ông né tránh.
“Dượng ơi! Dì ơi! Con sai rồi! Con thật sự biết sai rồi!”
“Là con sai… con không nên tham lam không nên nói những lời khốn nạn như vậy! Hai người tha cho con lần này đi!”
“Của hồi môn… của hồi môn con không cần nữa! Một đồng cũng không cần! Hai người đừng kiện con, nếu không thì đời con coi như xong rồi, con xin hai người đó!”
Nó quỳ sụp xuống đất, dập đầu liên tiếp, trán nhanh chóng đỏ ửng lên một mảng.
Cô cả cũng hoảng loạn đến đờ người, rồi quỳ theo:
“Em rể! Em gái! Chúng ta là người một nhà mà! Máu mủ ruột rà mà! Hai người không thể tuyệt tình như vậy được!”
“Vi Vi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, những lời vừa rồi nó nói đều là trong lúc nóng giận thôi!”
Bố tôi lạnh lùng nhìn họ:
“Vậy quyết định của các người là gì?”
Em họ im lặng một lúc lâu, rồi khó khăn mở miệng:
“Chúng tôi… sẽ viết giấy nợ.”
Cô cả hoảng hốt:
“Nhưng… nhưng năm mươi sáu vạn đó! Lấy đâu ra mà trả chứ! Chúng tôi không có nhiều tiền như vậy!”
“Không trả nổi cũng phải viết! Nếu ra tòa, mọi chuyện ầm ĩ lên, ai ai cũng biết, tôi còn sống sao nổi nữa! Nhà Chu Vĩ mà biết thì hôn sự chắc chắn đổ vỡ!”
Nó quay sang bố tôi, trên mặt là sự nhún nhường gần như nhục nhã, pha lẫn van xin:
“Dượng à, cho chúng tôi trả góp được không? Xin dượng nương tay, đừng làm lớn chuyện…”
Mẹ tôi đã lấy sẵn giấy bút ra.
Sắc mặt em họ xám ngoét, hít sâu mấy hơi liền, rồi run rẩy, từng nét từng nét ký tên mình xuống.
Cô cả cũng run rẩy làm theo.
Tôi bước lên, kiểm tra kỹ rồi cẩn thận cất giấy nợ đi.
Sau đó tôi đi tới trước mặt họ, ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt em họ đầy nước mắt nước mũi.
“Em còn nhớ không? Năm lớp mười một, em muốn mua một chiếc váy hàng hiệu hơn ba nghìn tệ, mẹ tôi không đồng ý.”
“Em quay lưng mắng bà keo kiệt, mắng bà bủn xỉn, nói trong tủ quần áo của tôi có bao nhiêu đồ đẹp, cớ sao không mua cho em.”
“Sau đó chính tôi đã dùng tiền học bổng của mình, lén mua cho em.”
“Lúc cầm được chiếc váy, em vui đến mức ôm tôi nói: ‘Chị ơi, chị tốt quá, sau này em nhất định sẽ đối xử tốt với chị.’”
Ánh mắt em họ lảng tránh, không dám nhìn tôi.
“Còn nữa, năm nhất đại học, em trượt ba môn, không dám nói với gia đình. Chính tôi thức trắng đêm kèm em học, xin thầy cô nương tay, em mới miễn cưỡng qua được.”