Chương 4 - Sính Lễ Của Người Em Họ
Sau đó tôi lấy điện thoại, chụp vài tấm ảnh phòng khách bừa bộn, gửi cho mẹ tôi.
Rất nhanh, mẹ tôi nhắn lại: “Thứ Tư.”
Chỉ hai chữ.
Tôi cất điện thoại, quay lại phòng.
Lúc cánh cửa khép lại, tôi nghe thấy em họ đang lớn tiếng nói bên ngoài:
“Đợi lấy được tiền, em dẫn mọi người đi nhà hàng mới mở ăn một bữa ra trò! Muốn gọi gì thì gọi!”
Tiếng cười lại vang lên.
Tôi tựa vào cánh cửa, nhắm mắt lại.
Thứ Tư. Còn một ngày nữa.
5
Tối thứ Ba, đám người đó quậy tới hơn mười một giờ đêm mới chịu về.
Nửa đêm, tôi dậy đi vệ sinh, phát hiện cửa phòng bố mẹ tôi khép hờ.
Từ bên trong, vọng ra tiếng lục sục khe khẽ…
Tôi cảm thấy tim mình thắt lại, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, soi rõ bóng dáng em họ.
Nó đang ngồi xổm trước tủ quần áo, lục lọi thứ gì đó.
“cô đang làm gì vậy?” – tôi bật đèn lên.
Em họ giật bắn mình, thứ trong tay rơi xuống đất.
Là một chiếc hộp trang sức của mẹ tôi.
“em… em tìm đồ.” – nó lúng túng đứng dậy, nhưng trên mặt lại chẳng có chút hổ thẹn nào.
“Tìm đồ mà vào lục tủ phòng người khác?” – tôi bước đến, nhặt hộp trang sức lên.
Bên trong là mấy món đồ không quá giá trị, nhưng rất có ý nghĩa kỷ niệm — chiếc trâm cài mẹ tôi mua khi còn trẻ, vòng tay bạc bà ngoại tặng.
“em chỉ muốn mượn cái khăn quàng cổ thôi!” – em họ cãi chày cãi cối – “Mai phải gặp ba mẹ Chu Vĩ, ăn mặc phải chỉnh tề chứ! Dì không có nhà, chẳng lẽ em mặc đồ cũ của mình?”
“Vậy nên cô mới lục tung tủ người khác?”
“Lục tung cái gì chứ?” – giọng em họ bắt đầu to lên – Lâm Khê, chị cố tình gây sự với em đúng không? Từ nhỏ đến giờ, em mượn cái gì chị cũng khó chịu, giờ đến đồ của dì chị cũng quản sao?”
“Đây không phải mượn. Đây là trộm.” – tôi lạnh lùng nói.
“chị…!” – em họ tức đến nghẹn lời, chỉ thẳng vào tôi – “chị dám nói lại lần nữa xem!”
“tôi có cần gọi cảnh sát không?” – tôi rút điện thoại ra.
Sắc mặt em họ thay đổi, rồi bật cười khẩy:
“Gọi à? Chị gọi đi! Để xem cảnh sát tới nói gì! Tôi là con gái nhà này, lấy đồ nhà mình thì sao gọi là ăn trộm?”
Tôi nhìn nó, bỗng cảm thấy thật đáng thương.
Mười hai năm.
Nuôi dạy suốt mười hai năm, cuối cùng lại nuôi ra một đứa thế này.
“Nói xong chưa?” – tôi hỏi.
Nó hơi khựng lại.
“Nói xong thì ra ngoài.” – tôi chỉ ra cửa – “Và đặt hết mấy thứ đó lại chỗ cũ.”
Em họ trừng mắt nhìn tôi, ngực phập phồng tức giận.
Cuối cùng, nó giật lại chiếc hộp trang sức, nhét đại vào tủ, rồi đập cửa bỏ đi.
Tôi đứng yên một chỗ, nhìn đống quần áo trong tủ bị lục tung, hít sâu một hơi, rồi từ từ dọn dẹp lại.
Màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn từ bố tôi: “Mai về.”
Tôi siết chặt điện thoại, nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ.
Ngày mai.
Tất cả… phải có một cái kết.
6
Chiều thứ Tư, bố mẹ tôi về nhà.
Em họ lập tức lao ra từ phòng, mặt mày rạng rỡ, nụ cười tươi rói.
“Dì ơi! Dượng ơi! Hai người về rồi à!”
Nó vồn vã đón lấy vali từ tay bố tôi, lại chạy sang xách túi của mẹ tôi.
“Đi công tác chắc mệt lắm nhỉ? Mau ngồi nghỉ đi, để con rót nước!”
Cô cả cũng từ phòng khách bước ra, mặt mày tươi cười nịnh nọt:
“Về rồi à? Mọi việc suôn sẻ chứ em?”
Bố tôi “ừ” một tiếng, thay dép bước vào phòng khách.
Ánh mắt ông lướt qua căn phòng được dọn sạch sẽ gọn gàng, lại nhìn gương mặt em họ đang cố che giấu vẻ mong chờ, cuối cùng dừng lại ở tôi.
Tôi gập sách lại, đứng lên:
“Bố, mẹ.”
Mẹ tôi vỗ nhẹ tay tôi, trong ánh mắt là một điều gì đó tôi không thể đọc được.
Em họ đã bưng hai cốc nước tới, đặt lên bàn trà với vẻ sốt sắng.
“Dì, dượng, uống nước đi ạ!”
Cô cả xoa tay, ngồi xuống ghế, dè dặt lên tiếng:
“Ờm… em rể, lần này đi công tác, chắc là mọi chuyện đều thu xếp ổn rồi chứ?”
Em họ cũng nhìn chằm chằm đầy chờ đợi.