Chương 77 - SERIES VẢ MẶT CỔ ĐẠI
Mẹ ta cười lắc đầu.
“Tai mắt của hẻm Dương Liễu rải khắp cả thành, cho dù ta không chủ động đưa đến tận nơi, bọn chúng tìm được chúng ta cũng chỉ là vấn đề thời gian.
“Nếu bọn chúng trực tiếp bắt Vân Nhi đi khỏi ta, ta thậm chí còn không có cơ hội mặc cả như vừa rồi.
“Là muội giúp ta và Vân Nhi.”
Nơi này chất chứa đầy những chuyện đau lòng, mẹ ta thuê một chiếc xe ngựa, chuẩn bị ra khỏi thành ngay trong đêm, không bao giờ quay lại.
Xe ngựa của chúng ta đi qua hẻm Dương Liễu, ta nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Thả ta ra! Các ngươi đi bắt con gái ta đi! Bắt ta làm gì?
“Chắc chắn bọn họ còn trốn ở đâu đó, các ngươi đi tìm đi!”
Là Lâm Thành.
Mẹ ta cho dừng xe ngựa, vén rèm gọi một tiếng người gác cổng ở đầu hẻm.
Lâm Thành nghe ra giọng mẹ ta, lập tức vùng vẫy kêu lên: “Tần Duyệt! Nương tử! Nàng mau cứu ta!
“Vân Nhi bị nàng giấu ở đâu rồi? Mau cho ta gặp Vân Nhi đi, chỉ một lần này thôi!”
Đến nước này rồi, hắn vẫn không quên dụ ta xuất hiện, rồi bán ta đi.
Người gác cổng đá Lâm Thành một cước, rồi đến bên xe ngựa: “Tần phu nhân, có chuyện gì?”
Mẹ ta đưa cho người gác cổng tờ giấy vừa viết xong, mỉm cười nói: “Giúp ta đưa đơn thuốc này cho Trịnh ma ma, đơn này hiệu quả hơn đơn ta để lại lúc nãy.”
Ta đã xem qua đơn thuốc trong tay mẹ ta, chỉ thêm một vị thuốc.
Một vị thuốc độc mãn tính có tính xung khắc.
16
Tiếng kêu khóc cầu xin của Lâm Thành dần xa, mẹ ta buông rèm xuống.
Ta ngẩng đầu trong vòng tay mẹ: “Mẹ, chúng ta đi đâu?”
Tiểu Thúy cũng nhìn mẹ ta, vẻ mặt kiên định: “Tỷ tỷ, tỷ đi đâu, muội cũng đi theo.”
Chúng ta đi đi dừng dừng, cuối cùng định cư tại một thị trấn nhỏ bình yên thanh bình, tựa lưng vào núi, bên cạnh có nước.
Mẹ ta sắm sửa đồ dùng sinh hoạt, còn lại hai lượng bạc thuê một căn nhà nhỏ, mua một số dụng cụ, bắt đầu làm nghề lang y.
Ban ngày, mẹ ta cầm theo lá cờ hành nghề y đi khám bệnh ở thị trấn và các làng lân cận, còn ta và Tiểu Thúy a di thì lên núi hái thuốc.
Buổi tối, chúng ta cùng nhau xử lý thuốc.
Lúc rảnh rỗi, mẹ dạy ta và Tiểu Thúy a di nhận biết thuốc, học tính chất thuốc.
Tiểu Thúy a di còn dạy ta thêu thùa, đồ thêu xong có thể đem đi bán.
Sau vài năm, chúng ta tiết kiệm chăm chỉ đã tích cóp được một khoản tiền nhỏ, mẹ ta mua một gian hàng ở thị trấn, chính thức mở y quán.
Tên là “Y quán Thúy Vân.”
Thúy là Tiểu Thúy di nương, Vân là ta, Tần Vân.
Ta hỏi mẹ tại sao không thêm tên mình vào?
Mẹ cười xoa đầu ta: “Tên của ta, mọi người đều biết rồi.”
Ngày đầu tiên y quán mở cửa đã chật kín người.
Dân làng mang quà đến, không phải là đồ vật quý giá gì, phần lớn là trứng gà, dưa quả rau xanh nhà mình, chất đầy cả cửa ra vào.
Hóa ra những năm hành nghề y, mẹ ta gặp bệnh nhân hoàn cảnh khó khăn nên chỉ lấy rất ít tiền khám bệnh, thậm chí không lấy.
Lâu dần, mọi người đều biết Tần đại phu có tấm lòng nhân hậu.
Những người trước đây từng được mẹ ta giúp đỡ đều lần lượt mang quà đến mừng mẹ khai trương y quán.
Ta và Tiểu Thúy a di cũng bắt đầu học cách khám bệnh.
Có người hỏi cha ta đi đâu rồi.
Ta nói cha ta đã mất.
Họ đều tỏ ra tiếc nuối.
Nhưng ta ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh: “Ta có mẹ, còn có cả a di, vậy là đủ rồi.”
Mười năm trôi qua, Tiểu Thúy a di cũng trở thành nữ đại phu nổi tiếng khắp mười dặm tám hương.
Hỏi đến Y quán Thúy Vân, mọi người đều ca ngợi Đại phu Tần Duyệt khai trương y quán có thể cứu người chết trở về, Đại phu Tần Thúy y thuật cao siêu, làm người tử tế.
Mẹ ta bởi vì trước kia mệt nhọc nên không thể lại đi xa nhà.
Còn ta thì cầm lá cờ năm xưa của mẹ, tiếp nối ý chí của bà.
Đến những nơi xa xôi hơn, những nơi mà y thuật chưa thể chiếu sáng đến, tiếp tục hành nghề y, khám bệnh cứu người.
Hết.