Chương 63 - SERIES VẢ MẶT CỔ ĐẠI

Hoàng thượng tiện tay ném thỏi bạc vào khay, ánh mắt lạnh lùng:

“Hộ bộ này… quả nhiên nuôi người!”

Một câu nói đơn giản, không chỉ Hồ đại nhân sắc mặt thay đổi, tất cả những người mặc quan phục có mặt đều không dấu vết liếc nhìn người bên cạnh.

Nhiều năm sau, ta mới biết, chính câu nói này đã mở ra con đường chống tham nhũng ba năm của Đại Chu.

14

Hôm đó, Hoàng thượng vốn định đưa mẫu thân ta về cung nhưng lần này ông ra ngoài, động tĩnh quá lớn, cả kinh thành suýt nữa đào đất ba thước.

Để tránh những suy đoán không cần thiết, để hợp lý hóa thân phận của mẫu thân ta, cũng theo yêu cầu mãnh liệt của mẫu thân ta, mẫu thân ta tạm thời ở lại phủ thị lang!

Với thân phận là đường muội của Hồ đại nhân.

Hoàng thượng đưa bức thêu chỉ thêu đầu chim, rơi xuống đất bị nước trà làm bẩn trả lại cho mẫu thân ta.

“Theo trẫm thấy, Tô Tô thêu là uyên ương!”

“Là chim công mà!” Mẫu thân ta chỉ vào ba chiếc lông trên đầu chim công, nhỏ giọng nói.

“Không, là uyên ương, đây là lông trên đầu uyên ương đực, hơn nữa, là thêu cho trẫm!”

Giọng điệu khẳng định như vậy.

Mẫu thân ta hơi bất lực, vẻ mặt “đúng đúng đúng, chàng nói gì cũng đúng”, Hoàng thượng ha ha cười lớn, lại ôm mẫu thân ta vào lòng, nói lớn:

“Đợi khâm thiên giám tính ngày lành, trẫm sẽ đích thân đón nàng vào cung!”

15

Một câu nói tuyên bố địa vị sủng phi tương lai của mẫu thân ta.

Chúng ta ở phủ thị lang, đó là nước lên thì thuyền lên, không ít đại thần trong kinh thành đều phái người đưa quà đến.

Hồ đại nhân càng coi mẫu thân ta như Bồ Tát để thờ.

Bây giờ ông ta vừa đắc tội với Hoàng thượng, vừa vi phạm luật pháp, cách duy nhất để bảo toàn mạng sống là ôm chặt lấy đùi mẫu thân ta.

Nhiếp phu nhân đầu quấn đầy băng gạc, mỗi ngày sáng thỉnh an tối vấn an, miệng gọi “Cô cô.”

“Ta không có phúc khí như vậy, có một đứa cháu gái lớn như ngươi!”

Mẫu thân ta uống trà, nhìn nhiếp phu nhân đang hành lễ.

Nhiếp phu nhân cười cười, không đợi mẫu thân ta mở miệng, trực tiếp đứng dậy, ngồi vào ghế bên cạnh mẫu thân ta:

“Cô cô nói đùa, Hồ gia chúng ta, sau này còn phải trông cậy vào cô!”

Nói xong, bà ta cũng tự rót cho mình một tách trà.

“Đương nhiên, đây là lời khiêm tốn của ta.”

“Không khiêm tốn mà nói, ngươi nói không sai, ngươi không có phúc khí này! Hồ gia chúng ta, tuy rằng tổ tiên chỉ là bán tranh nhưng dù sao cũng là thư hương môn đệ, nào giống như ngươi, đón đưa khách khứa…”

Bà ta cố ý dừng lại, ám chỉ xuất thân của mẫu thân ta.

Mẫu thân ta không vội, nhướng mắt lên, thậm chí không thèm nhìn bà ta, chỉ tiếp tục uống trà.

Nhiếp phu nhân cảm thấy mình đã thắng, đắc ý không thôi, ngay cả cách xưng hô cũng đổi luôn——

“Bạch cô nương ở dân gian lâu rồi, qua lại đều là những kẻ thấy sắc nảy lòng tham, không hiểu gì về quan trường, đặc biệt là chuyện trong cung. Hậu cung phi tần, từ trước đến nay đều liên quan mật thiết đến mẫu tộc của mình, bây giờ ngươi đã vào Hồ gia, đương nhiên là vinh nhục cùng hưởng, mong ngươi ghi nhớ!”

Mẫu thân ta đặt tách trà xuống, phát ra tiếng “Keng.”

“Ta thấy là ngươi không hiểu, Hồ gia các ngươi, đặc biệt là cái mạng của phụ thân ngươi, sở dĩ còn mặc trên người, là vì ta ở đây. Tổ đổ thì trứng vỡ, ngươi ở đây dạy dỗ ta, không bằng suy nghĩ cho kỹ, Hồ gia sụp đổ, ngươi dựa vào cái gì để kiếm sống? Đi vào lầu xanh sao?”

Nói đến hai chữ “Lầu xanh”, mẫu thân ta đột nhiên cười, như thể nghĩ đến chuyện gì đó buồn cười:

“Nhiếp phu nhân có từng nghe đến báo ứng không? Ngươi khinh thường kỹ nữ, biết đâu chừng kỹ viện cũng là nơi ngươi sẽ đến cuối cùng.”