Chương 61 - SERIES VẢ MẶT CỔ ĐẠI
Hồ đại nhân cúi mắt nhìn hai người này, trên mặt toàn là vẻ không kiên nhẫn, đá văng phụ thân ta, vội vàng đi vòng quanh nhà củi:
“Bây giờ không phải là vấn đề cứu hay không cứu, mà là, nếu bọn họ thực sự là người mà Thánh thượng muốn tìm thì đừng nói đến Nhiếp Thư Chu, ngay cả bộ quan phục này của ta, e rằng cũng khó giữ được!”
Phụ thân ta ôm lấy chỗ vừa bị đá, liếc nhìn mẫu thân ta, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, quỳ gối bên chân Hồ đại nhân.
“Thưa nhạc phụ đại nhân, tình hình hiện tại, dứt khoát một lần làm luôn!”
Ông ta làm một động tác “Giết.”
“Chỉ cần xử lý sạch sẽ, chúng ta có thể chết không đối chứng!”
Hồ đại nhân chậm rãi bước chân, trên mặt lộ vẻ suy tư, rõ ràng là động lòng.
“Người đâu…”
“Ầm!”
Tiếng của Hồ đại nhân bị tiếng sập mái nhà át đi.
Nhà củi sập một nửa, khói bụi bốc lên, trong phòng xuất hiện thêm ba người mặc đồ đen, giống như trong truyền thuyết… ám vệ.
Hồ đại nhân trong nháy mắt mặt như tro tàn: “Ngươi, các ngươi là ai?”
Lời ông ta vừa dứt, bên ngoài lại truyền đến hai tiếng “Ầm.” “Ầm”…
Gia đinh như chim thú chạy tán loạn, vừa chạy vừa hét:
“Đại nhân, đại nhân, không xong rồi!”
“Cửa bị phá rồi! Tan nát rồi!”
“Nhiều quan binh quá, ô, không cản được…”
Hồ đại nhân lảo đảo sắp ngã, nhìn phụ thân ta với ánh mắt hận không thể giết chết ông ta.
12
Một lát sau, một đám người vây quanh.
Sân ngoài nhà củi, chật ních người, có người cầm đèn lồng, có người cầm đuốc.
Người đứng đầu mặc thường phục, thân hình cao ráo, sắc mặt xanh xao, trên tay cầm một thứ gì đó, giống như thêu thùa.
Những người bên cạnh ông ta gần nhất đều mặc quan phục màu tím, tiếp theo là màu đỏ tía… xa hơn nữa là một đámNgự lâm quân, thị vệ, nha dịch.
Hồ đại nhân nhìn thấy người đến, hai chân run rẩy, chỉ thiếu một bãi nước tiểu là ướt quần.
“Hoàng… Hoàng thượng…”
Hồ đại nhân “Phịch.” một tiếng quỳ xuống.
Phụ thân ta với Nhiếp phu nhân hận không thể ngất đi, nằm rạp trên mặt đất run rẩy như sàng.
Đây… đây là kịch bản sảng văn à?!
Ta sống lại cũng chẳng làm gì cả, mẫu thân ta đã nắm giữ toàn bộ cục diện rồi!
Ta nhiệt huyết sôi trào, đang sùng bái nhìn mẫu thân ta, chỉ thấy Hoàng thượng đã bước qua đống đổ nát của nhà củi, đi thẳng về phía mẫu thân ta.
Ông đích thân cởi trói cho mẫu thân ta, rồi cởi áo bào của mình, khoác lên người mẫu thân ta.
“Ban đêm lạnh, đừng để bị lạnh.” Giọng ông dịu dàng.
Mẫu thân ta liếc nhìn ta, có vẻ hơi lo lắng.
Vị đại thần mặc áo bào tím sau lưng Hoàng thượng không chút do dự cởi quan phục, quấn lên người ta, còn bế ta lên.
Ta sợ hãi, ta đang mặc quan phục nhất phẩm đó!
Người bế ta không phải là Thượng thư Bộ Hình thì cũng là Đại lý tự khanh, còn gọi ta một tiếng “Tiểu công chúa”!
Một nhà Hồ đại nhân bị tiếng “Tiểu công chúa.” này dọa cho nửa chết, từng người từng người còn sợ hãi hơn ta, toàn thân run rẩy như sàng, hận không thể đào một cái hố trên mặt đất để chôn mình.
Những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống từ trán.
Mẫu thân ta cũng đang run nhẹ.
Hoàng thượng ngồi xổm trước mặt bà, nhìn bà run rẩy, dường như cảm thấy rất thú vị, hóp má cười một cái, lúc này mới ôm mẫu thân ta vào lòng, nhẹ giọng an ủi:
“Được rồi, không sao rồi, không sao rồi…”
“Là trẫm không tốt, trẫm đến muộn…”
Các quan cúi đầu, từng người từng người nhìn mũi, mũi nhìn tim, diễn giải rất tốt câu “đây không phải là thứ ta có thể nhìn.”
Ta gan lớn, cằm đặt trên vai người bế ta, tò mò nhìn mẫu thân ta với Hoàng thượng.
Trên mặt mẫu thân ta có vết bẩn, không biết lúc nào dính vào.