Chương 6 - TIỂU THƯ THẬT, TIỂU THƯ GIẢ - SERIES VẢ MẶT CỔ ĐẠI
Trên đó dày đặc những dòng chữ chép lại từ “Kinh Thi”.
Ta biết Chi Ý không biết viết chữ, nhìn qua nét chữ có vẻ như nàng đã vẽ lại từng hình dạng chữ cái.
Nàng vội vã ra hiệu, dường như nghĩ rằng ta bị bệnh vì nàng không chịu học hành tử tế. Nhìn ngón tay nhỏ nhắn của nàng dính đầy mực, ta bỗng thấy mũi cay xè, lòng mềm nhũn.
Ta dẫn nàng đi rửa tay: “Tỷ ngất không phải vì muội đâu.”
Nghe vậy, nàng ngước đôi mắt ngây thơ nhìn ta đầy bối rối. Ta xoa đầu nàng, dỗ nàng đi ngủ.
Nàng nắm chặt tay ta, cau mày, giống như một chú mèo con đang ngửi mùi hương từ người ta.
Thôi Chi Ý chạy đến bên giường, “cộp cộp cộp” từ dưới gối lấy ra một chiếc bình pha lê, cẩn thận đặt vào lòng bàn tay ta.
Bên trong là một con cổ trùng.
Ta tin rằng Thôi Chi Ý sẽ không làm hại ta, nhưng điều đó không ngăn ta sợ côn trùng.
Chi Ý không để ta từ chối, nàng liên tục ra hiệu giải thích cho ta.
Thấy ta vẫn không hiểu, nàng dứt khoát cầm lấy chiếc bình nhỏ, ra hiệu rằng ta phải đặt nó dưới gối khi ngủ, giống như nàng.
Ta cười gượng, tiếp tục giả vờ không hiểu.
Nói đùa sao, ai lại đặt một con trùng dưới gối để ngủ chứ?
Thấy ta không đồng ý, Chi Ý bắt đầu cuống lên. Nàng chỉ vào chiếc bình nhỏ rồi làm động tác xé sách.
Ta nheo mắt lại: “Ý muội là, nếu tỷ không làm thế, muội sẽ không học nữa phải không?”
Chi Ý phồng má, chống nạnh, gật đầu thật mạnh. Cô bé này thật biết cách đe dọa.
Ta cười gượng: “Thích không?”
Nàng chớp đôi mắt lấp lánh nhìn ta.
Ta tiếp tục cười gượng: “Vậy tỷ đi ngủ đây.”
07
Sáng sớm, Tiểu Quỳnh bưng tới cho ta một chồng sách.
“Đây là gì?” Ta nhướng mày nhìn qua.
《Nữ Giới》, 《Nữ Huấn》
“Đại tiểu thư không phải đã nói muốn dạy Nhị tiểu thư học đọc sao? Nô tỳ mang mấy cuốn này tới.”
“Vứt đi.”
“Hả?” Tiểu Quỳnh khó hiểu nhìn ta.
Ta muốn dạy Chi Ý học chữ, không phải để nàng học tam tòng tứ đức, những đạo lý cúi đầu phục tùng; cũng không phải để học lễ nghi, rồi ép buộc nàng phải che giấu bản tính của mình.
Ta không muốn nàng chỉ nhìn cuộc đời trong bốn bức tường khuê phòng hay gia đình chồng.
Điều ta muốn nàng thấy là đất trời bao la, là biển cả ngàn dặm, là những ngọn núi xanh biếc xa tít mù khơi.
Nàng mang trong mình thuật cổ trùng, điều mà thế nhân kiêng kỵ, càng phải biết đạo lý, phân rõ trắng đen, giữ vững sự kính sợ, để rồi đi đến đâu cũng có chừng mực.
Ta vào Tàng Thư Các chọn sách, mỗi ngày dành thời gian đích thân dạy nàng.
Ngoài dự đoán của ta, khả năng học của Chi Ý rất mạnh, gần như có trí nhớ siêu phàm, qua một lần là nhớ.
Chỉ sau ba tháng, không những nhận diện được đa phần chữ trong sách, mà nàng còn hiểu sơ qua nghĩa lý.
Con bé này, ta khen vài câu là thông minh hơn người, lập tức như được bay lên trời, sau đó ngày càng lười biếng. Biểu hiện rõ nhất là nàng bắt đầu bọc bìa sách 《Luận Ngữ》 bên ngoài những cuốn tiểu thuyết.
“Đang đọc gì vậy?”
《Thiên kim nhà giàu và thư sinh nghèo khó》? 《Vương phi lạnh lùng: Vương gia bá đạo quyết tâm theo đuổi》?
Ta lặng lẽ đứng sau lưng Thôi Chi Ý, người lẽ ra phải đang tự học, nhíu mày đầy đau đầu khi lật từng trang trên án thư của nàng.
Hết rồi, dạy sai mất rồi.
Thôi Chi Ý đột ngột che chắn bàn, như thể sẵn sàng hy sinh.
“Biết sai chưa?”
Chi Ý gật đầu liên tục, nhưng tay lại ra hiệu ngôn ngữ ký hiệu: Muội vẫn muốn đọc.
Ta cười lạnh, trong ánh mắt đầy sửng sốt của nàng, ta cũng đáp lại bằng ngôn ngữ ký hiệu: 'Ba ngày không được chơi bùn'.
Là trưởng tỷ, ta phải làm gương chứ.