Chương 59 - SERIES VẢ MẶT CỔ ĐẠI
Nhiếp phu nhân hùng hổ đi tới, tay phải đột nhiên vung lên!
Roi dài vung trong không trung, chưa kịp chạm vào mặt mẫu thân ta, mẫu thân ta đã túm lấy roi, giật mạnh, rồi dùng một chiêu nhỏ, dễ dàng đoạt lấy roi.
Sau đó, sân khấu thuộc về mẫu thân ta!
“Bốp!”
“Bốp bốp bốp!”
Bà vung roi chỉ còn lại tàn ảnh, roi quất vào mặt phụ thân ta, trên mặt phụ thân ta có nhiều vết máu, quất vào mặt Nhiếp phu nhân, trên mặt Nhiếp phu nhân có nhiều vết máu…
Hai người ôm đầu chạy loạn trong sân, phát ra tiếng kêu như lợn bị chọc tiết.
Ta nhìn mà thấy đau.
Đau đớn thấu xương.
“Bạch Tô, dừng tay…”
“Cầu xin ngươi, tha cho chúng ta! Người đâu! Mau đến đây! Cứu mạng!”
“Bạch Tô, số bạc ngươi muốn, ta sẽ đưa hết cho ngươi! Còn bồi thường cho ngươi! Ngươi muốn gì, ngươi nói!…”
Mẫu thân ta quan tâm đến bạc sao?
Bà quan tâm đến chính là bà từng bị phụ bạc, bị nhục mạ, bị ngược đãi, giờ đây cuối cùng cũng có thể thoải mái dùng roi đánh kẻ thù!
Người hầu trong sân không ít nhưng họ bị khí thế của mẫu thân ta làm cho khiếp sợ, bất kể nam nữ, không một ai dám tiến lên!
Người có dũng khí nhất, có quyết đoán nhất, cũng chỉ lén lút bỏ đi, chạy đi tìm chủ nhân lớn nhất của phủ Thị lang.
Một lát sau, giọng nói uy nghiêm vang lên——
“Dừng tay!”
8
Là Hồ đại nhân!
Ta quen thuộc với giọng nói này, chỉ sau hai tiểu ác ma của Thị lang phủ.
Biết bao đêm, ta ngồi xổm ngoài cửa phòng của ông ta.
Ban đầu, ta nghe mẫu thân ta kêu cứu lớn tiếng, cũng theo đó kêu cứu lớn tiếng, ta đập cửa phòng ông ta, cố xông vào cứu mẫu thân ta nhưng chờ đợi ta, mãi mãi là gia đinh bóp cổ ta, xách ta đi, ném vào nhà củi.
Sau đó, tiếng mẫu thân ta biến thành tiếng nức nở, bà che miệng, không muốn ta nghe thấy.
Ta ngồi xổm ở góc tường, ôm đầu gối, rõ ràng biết trong phòng đang xảy ra chuyện gì nhưng ngoài khóc ra, ta không làm được gì cả…
Lúc này, ta tưởng mẫu thân ta sẽ xông tới, đánh cả Hồ đại nhân nhưng bà dừng roi, từ từ quay người.
Khoảnh khắc đó, ta thấy được phong thái của hoa khôi từng nổi tiếng nhất thời!
Ánh mắt lưu chuyển, cái gì gọi là “Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa”, cái gì gọi là “Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long”.
Cái gì gọi là “Quay đầu mỉm cười điên đảo chúng sinh”…
Hồ đại nhân đã mất hồn.
“Phụ thân!” Nhiếp phu nhân gần như gào lên.
Hồ đại nhân hoàn hồn, lúc này mới nhìn về phía Nhiếp phu nhân với phụ thân ta.
Hai người này không chỉ quần áo bị đánh rách từng mảnh từng sợi, mà cả hai khuôn mặt đều bị rách da thịt, máu me đầm đìa, cơ bản là hủy dung.
Hồ đại nhân kinh ngạc, há miệng, định ra lệnh điều gì đó——
Mẫu thân ta đột nhiên nở nụ cười với ông ta.
Ông ta lập tức quên cả họ tên mình, ực ực nuốt mấy ngụm nước bọt…
Nhiếp phu nhân cả người không ổn, không quan tâm đến vết thương trên mặt vẫn đang chảy máu, lại nhe răng hét lớn:
“Phụ thân, phụ thân đừng bị mê hoặc! Nữ nhi của người sắp chết rồi! Người có quản hay không?”
Hồ đại nhân khinh thường nhìn nàng ta:
“Không phải vẫn khỏe lắm sao? Người đâu, mời lang trung đến xem cho tiểu thư với cô gia.”
Rồi cười tủm tỉm nói với mẫu thân ta:
“Xin hỏi vị mỹ nhân này là ai? Vì sao lại hành hung trong phủ của bản quan? Ngươi có biết, con rể của bản quan cũng là mệnh quan triều đình, hành thích mệnh quan triều đình, tội thêm một bậc?”