Chương 55 - SERIES VẢ MẶT CỔ ĐẠI

Nhưng mãi đến khi ta xuất giá mang theo mười đầu bếp trong cung đi, hoàng huynh và phụ hoàng mới khóc như mưa: “Thật sự không được thì để lại đầu bếp Tứ Xuyên đi, nếu không mẫu hậu ngươi về trẫm không biết ăn nói thế nào!”

Cuộc sống ở Tùng phủ cũng chẳng khác gì trong cung, Tùng Dã ngoan ngoãn, Tùng phụ hiểu chuyện.

Vấn đề duy nhất là Tùng phụ luôn lén lút quỳ dài trước Phật, cầu xin Phật tổ phù hộ cho con trai mình sống lâu trăm tuổi.

Sau khi ta biểu diễn cho Tùng phụ xem hai lần ta dùng tay không chẻ gạch, Tùng phụ khi cầu Phật đã thêm tên ta vào.

Phụ hoàng cũng nhân cơ hội này nắm thóp được cả triều văn võ, hễ có đại thần nào nổi lên gây chuyện, trong dân gian liền đồn ta và Tùng Dã tình cảm không hòa thuận, có ý định hòa ly.

Mãi đến khi ta sinh hai đứa con, các đại thần mới hoàn toàn yên tâm.

Nhưng họ đã yên tâm hơi sớm, vì phụ hoàng đã thoái vị, còn hoàng huynh lại là người cứng rắn, trị vì khiến cho các đại thần không một ai dám tham ô vơ vét.

Phụ hoàng trở thành thái thượng hoàng liền nhớ đến đầu bếp ta đã mang đi, vỗ trán một cái, liền cùng mẫu hậu chuyển đến ở trong Tùng phủ.

Lần này, cuộc sống của Tùng phụ càng khó khăn hơn, vì mẫu hậu ngày ngày dẫn theo ta và con gái ra sân chẻ gạch rèn luyện sức khỏe.

Tùng Dã cũng khéo léo khuyên ta đừng tập nữa: “Gần đây sức tay của phu nhân có hơi lớn rồi.”

Ta cười, câu lấy đai ngọc của Tùng Dã: “Sư huynh thật sự thấy sức tay của thiếp lớn sao?”

Tùng Dã bị siết đến nỗi không thở được, vội vàng xua tay: “Không lớn, không lớn, vi phu khỏe lắm! Chịu được!”

Ta và A Triệt cùng bái một sư phụ, nàng theo sư phụ học độc, ta theo sư phụ học khinh công.

Ta từng hỏi sư phụ tại sao A Triệt không học khinh công để bảo vệ mạng sống.

Sư phụ mặt đầy vẻ không thể nói, nói rằng A Triệt không cần dùng đến.

Mãi đến khi nhìn thấy A Triệt một chưởng chẻ đứt chiếc gối ngọc sư phụ đã ngủ mười năm, ta mới bừng tỉnh hiểu ra——có sức mạnh này thì học khinh công làm gì.

Nhưng đến lần thứ năm A Triệt lấy ta ra để thử thuốc độc, ta đau đớn kêu sư phụ đừng để A Triệt học độc nữa, muốn mạng ta mà!

Cứ như vậy, ta bị A Triệt đầu độc đến năm ta đủ tuổi tham gia khoa cử, không ngờ A Triệt lại cùng ta xuống núi.

Nhưng vừa đến cửa kinh thành, đã thấy Thẩm thái giám bên cạnh hoàng đế đến đón A Triệt: “Bệ hạ sai lão nô đến đón điện hạ.”

Điện hạ?

Ta vừa định hỏi A Triệt vài câu thì bị A Triệt bịt miệng, lén lút cảnh cáo ta, phụ hoàng nàng cho rằng những năm này nàng vẫn ở nhà ngoại tổ ở Giang Thành, không biết chuyện nàng học độc ở Thanh Sơn.

A Triệt véo eo ta, cảnh cáo: “Nếu phụ hoàng nghe được lời đồn đãi gì, bản cung sẽ dùng độc làm ngươi lăn ra trước.”

Nhưng vừa mới yên ổn được nửa năm, A Triệt đã sai chim đưa thư cho ta, nói hoàng huynh nàng muốn nàng gả cho đích tử Ngụy gia.

Ta lập tức hiểu ý A Triệt, ngầm điều tra ra Ngụy gia coi thường mạng người, tham quyền chuộc lợi.

Ta ngầm dâng sớ cho thái tử nhưng không ngờ lại bị huynh muội này phát hiện cơ hội, liên tiếp tìm được mấy tên công tử bột có vấn đề.

Ta cùng A Triệt diễn rất nhiều vở kịch, dù sao thì trên núi chúng ta không biết đã liên thủ lừa sư phụ bao nhiêu lần, dễ như trở bàn tay.

Nhưng việc vất vả này chỉ có một mình ta làm, ta khuyên A Triệt dừng tay: “A Triệt à! Bên ngoài không có mấy người tài giỏi để ngươi hãm hại đâu.”

A Triệt lấy ra từ trong ngực một tờ giấy vàng, trên đó chỉ ký tên ta, nói nếu không giúp thì sẽ hãm hại ta.

A Triệt cười khẩy, vung bút viết lên đó mấy hàng chữ lớn yêu cầu ta phải chịu trách nhiệm cưới nàng:

“Chúng ta đều thân thiết như vậy rồi, nước chảy xuôi chứ không chảy ngược, ngươi được lợi rồi.”

Ta cố nén nụ cười ở khóe miệng, khàn giọng đưa ra điều kiện: “Vậy sau này ngươi không được hạ độc ta nữa!”

Nhưng lời ta nói chẳng khác gì chó sủa, A Triệt chỉ nhớ được ba ngày!

Sau khi thành hôn, hôm nay ta mặt vàng, ngày mai mặt tím, ngày kia mặt đen vì bị hạ độc, cha ta khóc lóc thắp hương, bái Phật, cầu xin ta có thể sống thêm vài năm nữa.

Ta thấy cha ta lo lắng hoàn toàn là thừa, vì A Triệt ngày nào cũng nhét cho ta hai viên thuốc bổ.

Bổ đến nỗi ta ngày càng khỏe mạnh, bổ đến nỗi ta để A Triệt ba năm sinh hai đứa, ta chỉ có thể ngầm cầu thái y cho một bát thuốc tuyệt tử.

Ta thành thạo lau sạch máu mũi chảy ra, bảo A Triệt thu thần thông lại đi.

A Triệt nở một nụ cười không có ý tốt: “Trên bổ dưới xổ, tối về tiếp tục cố gắng.”

Ta thắt chặt đai lưng: “Tối nay không về, ta đến Thanh Sơn thăm sư phụ.

“Sư phụ già yếu lắm rồi nên bồi bổ!”

qua chương đọc truyện mới ah