Chương 51 - SERIES VẢ MẶT CỔ ĐẠI
” Tiểu Triệt cũng lớn rồi, đến cả thuốc nôn ra máu cũng có thể làm thành thuốc không độc.”
Phụ hoàng đột nhiên biến sắc: “Quả nhiên là cùng một sư môn mà ra.”
Ta vươn tay véo vào phần thịt mềm trên eo Tùng Dã: “Không phải đã nói là không được nói với phụ hoàng của ta sao?”
Tùng Dã mặt vô tội nói rằng hắn không nói.
Phụ hoàng hừ lạnh một tiếng, tỏ ý đừng tưởng rằng ông không biết ta mượn cớ đến nhà ngoại tổ mẫu để đến Thanh Sơn bái sư học độc.
Phụ hoàng liếc nhìn hai ta: “Sư huynh sư muội, hai người tưởng có thể giấu được trẫm sao?
“Sư phụ của các ngươi chính là huynh đệ kết nghĩa của trẫm!”
Ta và Tùng Dã nhìn nhau, phụ hoàng đấm một cái vào ngực hoàng huynh: “Đừng giả vờ nữa! Mí mắt giật như vậy, đừng tự giật cho mình bị thương.”
“Diễn xuất của các ngươi tệ đến mức nếu không phải trẫm để Thẩm Nguyên cầm binh phù giả vờ đầu quân cho Vương gia để tăng thêm quân cờ cho hắn thì các ngươi đã đánh rắn động cỏ từ lâu rồi.”
Hoàng huynh xấu hổ bò dậy khỏi giường, ngoan ngoãn quỳ xuống: “Phụ hoàng đều biết rồi ạ?”
“Các ngươi thấy Vương gia nhúng tay vào triều chính quá sâu nhưng các ngươi có biết Vương gia cấu kết với ngoại địch, chuẩn bị tấn công biên thành không?
Lâm Viễn Sơn chẳng qua chỉ là thế thân để sau này nếu Nhụy Vương bị phát hiện thì đẩy ra chịu tội thay, nếu Tiểu Triệt thật sự thành thân với Lâm Viễn Sơn, sợ rằng chuyện này sẽ đổ lên đầu Tiểu Triệt.
Ta nhanh chóng suy nghĩ: “Vậy nên Lâm Viễn Sơn biết Nhụy Vương thúc chỉ coi mình là quân cờ nên mới liều mình cứu con? Muốn tìm cho mình thêm một con đường thoát thân?”
Tùng Dã suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy nên thủ bút ngày đó của bệ hạ là để Nhụy Vương cho rằng Tùng gia bị bệ hạ lợi dụng, đã hoàn toàn trở mặt với bệ hạ?”
Hoàng huynh lập tức nói tiếp: “Vậy nên phụ hoàng muốn Thẩm Nguyên xúi giục Nhụy Vương tạo phản?”
Phụ hoàng gật đầu tỏ vẻ trẻ nhỏ dễ dạy, nói: “Nhụy Vương cấu kết với ngoại địch, nếu động thủ thì phải diệt cỏ tận gốc, diệt luôn cả những thế gia có ý đồ khác.”
Ta thuận thế nịnh hót phụ hoàng: “Vẫn là phụ hoàng anh minh.”
Phụ hoàng liếc ta một cái: “Trẫm có thông minh đến mấy cũng không đề phòng được ba đứa các ngươi định hạ độc làm trẫm ngất xỉu trong cung yến, còn tính toán cho trẫm uống thuốc thổ huyết.
“Hai đứa lòng dạ đen tối, nếu nói sớm thì trẫm đã sớm ban hôn cho các ngươi rồi, đỡ phải để Tiểu Triệt mang tiếng khắc phu.”
Ta khoát tay: “Phụ hoàng, nhi thần chẳng phải là vì chia sẻ nỗi lo cho người sao? Bọn môn đệ thế gia này ở ngoài muốn làm gì thì làm, phạm lỗi thì có người giúp đè xuống. Nhưng nếu ban hôn rồi thì khác, con khắc chết bọn họ cũng coi như chết đúng chỗ. Đợi con khắc chết hết lũ sâu mọt trong triều, phụ hoàng vui vẻ, ước chừng còn sống thêm được mười, hai mươi năm nữa.”
Phụ hoàng run rẩy chỉ tay vào Tùng Dã: “Ngươi… ngươi cứ chiều theo nó đi!”
Tùng Dã kính hành lễ với phụ hoàng: “Công chúa cũng là vì lo nghĩ cho bệ hạ.”
Phụ hoàng nói Tùng Dã lòng dạ đen tối làm hư ta, bảo hắn tránh xa ta ra, đề phòng làm hư ta.
Hoàng huynh vừa nôn ra máu vừa biểu thị ai làm hư ai thì thật khó nói.
Ta không đồng tình khoát tay: “Vấn đề là ở quần áo, hắn mặc bộ đồ thái giám này trông không giống người tốt, lần sau đổi bộ quần áo khác là được.”
Ta tính cho Tùng Dã mặc một bộ hoa phục, phụ hoàng trực tiếp ban cho Tùng Dã một bộ quần áo tù nhân.
Lúc phụ hoàng lên triều, trước lời lẽ liên tục khiêu khích của Tùng Dã, ông đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, long nhan đại nộ, trực tiếp đưa Tùng Dã vào ngục.
Để đề phòng ta lén đến ngục tìm Tùng Dã, phụ hoàng đã phái hoàng huynh đang bận tối mắt tối mũi đến trông chừng ta.
Nhưng thật khéo, lại đụng độ Tùng Dã đang lén trèo cửa sổ vào.
Hoàng huynh lạnh mặt quát: “Hoàng cung là nhà ngươi sao?”