Chương 13 - TIỂU THƯ THẬT, TIỂU THƯ GIẢ - SERIES VẢ MẶT CỔ ĐẠI

Tạ Từ thấy ta mở cửa sổ, liền nhảy xuống khỏi tường. Hắn nhìn ta chằm chằm, đứng ngay trước cửa sổ, đối diện với ta.

 

Ta cúi đầu, không dám nhìn vào mắt hắn. Ta định đóng cửa lại, nhưng hắn đã nắm lấy tay ta.

 

Ta liếc nhìn cửa phòng của Chi Ý vẫn còn hé mở.

 

“Chi Ý vẫn chưa ngủ, để ta đi xem nàng trước.”

 

Tạ Từ bĩu môi: “Ta sẽ đóng cửa cho nàng ấy. Trẻ con mà, không nên nhìn chuyện người lớn. Không ngủ sớm, cẩn thận không lớn nổi.”

 

Ánh mắt ta trở nên thâm trầm: “Chi Ý bằng tuổi ta.”

Tạ Từ gãi đầu: “Quên mất, năm nay đã mười sáu rồi mà sao trông vẫn giống đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi vậy, chắc chắn là ngủ không đủ giấc, để ta đi đóng cửa cho nàng ấy.”

Khi Tạ Từ tiến gần đến cánh cửa nhỏ, đất xung quanh đột nhiên sôi sục, vô số côn trùng và rết độc cuồn cuộn trồi lên.

Tạ Từ cảm thấy rùng mình, đầu tóc dựng đứng: “Thôi, ta không dám chọc vào đâu.”

Ánh trăng trải dài trên mặt đất, ta bất ngờ lên tiếng: “Tạ Từ, sau khi chúng ta thành thân, ta có thể mang Chi Ý vào phủ không?”

Tạ Từ sững sờ, nhìn về phía cửa phòng của Thôi Chi Ý, như bị sét đánh: “Không được, không được. Thôi Gia Nghi, ta chỉ thích mình nàng thôi.”

“Thêm một người không được, bớt đi một người cũng không được.”

Ta tức giận, tiện tay cầm hộp phấn hồng bên cạnh ném về phía hắn: “Ngươi đang nghĩ gì thế?”

Tạ Từ nhanh nhẹn né sang một bên, nhưng phấn hồng lại bay lên phủ đầy nửa bên mặt hắn. Hắn đưa tay nhúng vào chút phấn hồng trên tay, rồi đưa lên miệng.

Tạ Từ nghiêm túc nói: “Phấn hồng của Gia Nghi, ngọt quá.”

Ta tức giận đóng cửa sổ lại.

Tên lưu manh.

Giữa lúc đang say giấc, có một bóng người đứng bên giường ta. Ta giật mình, tim như ngừng đập.

Hóa ra là Thôi Chi Ý không ngủ, chạy sang phòng ta.

Ta bật đèn, chỉ thấy Chi Ý đang nhìn ta đầy phấn khích.

“Vẫn chưa ngủ sao?”

Thôi Chi Ý ra dấu: [Bây giờ ta nghĩ rằng con khỉ to kia có thể làm tỷ phu của ta rồi.]

Ta: ?

Chi Ý ra dấu tiếp: [Ta luôn nghĩ rằng tỷ và ta giống nhân vật trong cuốn tiểu thuyết mà ta thích nhất, lúc đầu ta thấy con khỉ to không xứng đáng, nhưng giờ xem ra hắn có tiềm năng đấy.]

Ta hỏi: “Cuốn tiểu thuyết nào?”

Thôi Chi Ý vui vẻ đưa cho ta cuốn sách bìa cứng trong tay, chỉ vào tiêu đề trên trang bìa.

Nàng tiếp tục giải thích cốt truyện bằng những cử chỉ tay đầy điệu nghệ: [Mặc dù con khỉ to bây giờ chỉ là Hầu gia, à, Hầu gia có thể lên làm Vương gia mà đúng không? Vậy khi nào hắn làm Vương gia, tỷ hãy cưới hắn.]

Ta ôm đầu, thở dài: “Thôi Chi Ý! Không được thức khuya nữa, mau đi ngủ ngay!”

13

Sau khi năm mới trôi qua, chuyện hôn lễ giữa ta và Tạ Từ cũng được sắp đặt. Ta khoác lên mình bộ hỷ phục thêu chỉ vàng, lấp lánh kiêu sa. Đoàn đón dâu lớn lao, ta đã từng bảo hắn nên giản dị thôi, nhưng Tạ Từ nhất quyết không chịu, cứ phải làm cho ra dáng vương hầu. Cờ đỏ phấp phới, trống nhạc ồn ào vang vọng.

 

Thiên hạ thường đồn hắn là kẻ tùy tiện, không theo khuôn phép, nhưng chỉ cần ta nói điều gì, hắn đều lắng nghe, chẳng bỏ sót một chữ. Hắn lập phủ ở kinh thành chỉ vì ta từng nhắc đến việc muốn đưa Thôi Chi Ý ra khỏi phủ Tể tướng.

 

Các tiểu thư quyền quý nghe tin ta và Chi Ý sống trong phủ của Tạ tiểu hầu gia, thường đến lui đánh bài tiêu khiển. Trong số đó, Cao Minh Ngọc là người xuất hiện nhiều nhất, không ngừng dụ dỗ Chi Ý bằng những mảnh vàng lá, muốn kéo nàng về phủ Quận chúa.

 

Ta giữ vẻ lạnh lùng: “Cao Minh Ngọc, ngươi định làm gì, ta biết cả rồi.”

 

Cao Minh Ngọc chẳng hề ngại ngùng, cười thách thức: “Thích nàng ấy thì sao chứ? Ngươi cho rằng Chi Ý chỉ là muội muội của mình thôi sao?”