Chương 3 - Sẽ Mãi Bên Người

Đối diện với ánh mắt của gã, trên mặt ta tuy không để lộ ra vẻ sợ hãi nhưng trái tim đã vọt lên cổ họng.

Đột nhiên, sắc mặt Âm Tuyền thay đổi, đồng tử hiện lên vẻ sợ hãi. Bàn tay đang nắm lấy cổ ta lập tức buông ra, hợp lại tạo thành một ấn ký bảo hộ phức tạp. Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, từng lớp ấn ký đã bị bẻ gãy, nghiền nát rồi tan biến. Âm Tuyền với sắc mặt đỏ bừng ngay lập tức như diều đứt dây bay về một bên, té mạnh xuống dưới đất.

“Đồ của ta, muốn chém muốn gi//ết, đúng là không đến lượt của Âm Tuyền ngươi.”

Âm thanh kia không biết truyền từ chỗ nào tới, để lộ ra vẻ châm chọc bất cần đời.

Âm Tuyền nằm trên mặt đất lại phun ra một búng máu, nhưng trong ánh mắt lại không hề có một chút hận ý nào. Gã giãy giụa bò lên, cung kính nói: “Tạ Ma quân đã không gi//ết.”

Ta nhẹ nhàng thở ra, sớm đã nghe nói tính tình Ma quân Linh Nhiên bá đạo thất thường, ta đối với hắn cũng chỉ là một món đồ chơi, nào có chuyện món đồ chơi vừa đến tay đã bị người phá hủy.

Thái độ hiện giờ của hắn như vậy, hẳn là tạm thời sẽ không có người đến tìm ta gây phiền phức.

“Đến chỗ ta.” Giọng nói của Linh Nhiên vẫn mang vẻ lười biếng.

Âm Tuyền nghe vậy thì sợ hãi đứng dậy, lại nghe Linh Nhiên nói: “Không phải ngươi, cút ra xa một chút!”

Âm Tuyền lau mồ hôi, lập tức bỏ chạy.

“Ta... Ta phải đi tới hướng nào?” Linh thuyền này thật sự quá lớn, giống như một tòa cung điện vậy, không có người dẫn đi, ta thật sự không biết phương hướng.

Linh Nhiên thở dài, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đúng là lỗ chết khi dùng ngươi để đổi lấy ba năm cho Nhân giới bình an!!!”

Trước mặt trống rỗng chợt hiện lên một luồng sáng trắng chỉ hướng cho ta, ta tùy ý đi theo, cuối cùng cũng đến trước mặt Linh Nhiên.

Linh Nhiên nằm xiêu xiêu vẹo vẹo trên giường, thấy ta tới mới lười biếng đứng dậy.

Mày hắn nhăn lại, giống như ngay khi vừa nhìn thấy ta đã luôn cau mày.

Ta tự hỏi tuy ta không bằng đệ nhất mỹ nhân ở Nhân giới là Thanh Hà, nhưng dung mạo ta cũng giống nàng ta tới bảy phần, như thế nào cũng không đến mức không nhìn nổi.

Linh Nhiên lại đột nhiên cười tươi, khuôn mặt tuấn mỹ vô song thò qua, cười hề hề đê tiện nói: “Ngươi thật sự gi//ết chết Thanh Hà à?”

Ta vẫn còn sửng sốt, sao hắn biết ta gi//ết Thanh Hà? Vậy chẳng lẽ... Linh Nhiên cũng biết ta không phải người mà hắn muốn?

Hắn lại tiếp tục hỏi: “Ngươi gi//ết chết Thanh Hà, cũng không lo lắng Thanh Giản hận chết ngươi à?”

Ta hoàn hồn lại, nhìn thẳng vào hắn: “Ma quân biết ta là ma chứ?”

Linh Nhiên “hứ” một tiếng: “Đương nhiên.”

Ta nói: “Ta là ma, không phải thánh nhân.”

Hắn hơi sửng sốt, ngay sau đó cười ha ha: “Nói đúng, chúng ta là ma!”

Ta hơi chần chờ một chút, nhưng vẫn nói: “Nếu Ma quân nhận ra ta không phải Thanh Hà, vậy vì sao...?”

Ma quân vẫy vẫy tay: “Là ngươi hay người khác thì đối với bổn quân đều không quan trọng.” Hắn tạm dừng một lát, nhìn ta một cách hứng thú dạt dào.

“Nhưng mà xem ra người có vẻ thú vị hơn một chút.”

Linh Nhiên vỗ đầu ta, tán thưởng nói: “Làm tốt lắm, đúng là một con ma có tiền đồ.”

Ta cúi đầu xuống, buồn không lên tiếng.

Hắn nhìn ta, lại hiếu kỳ hỏi: “Nhưng mà Thanh Giản cũng thật là tàn nhẫn, trong lòng không buông được bạch nguyệt quang nhưng lại đưa thê tử của bản thân cho ta.”

Hắn nắm lấy cằm ta rồi nâng lên: “Nhìn đôi mắt phong tình vạn chủng này xem, như thế nào lại trở thành kẻ bị bỏ rơi vậy?”

Giọng nói của hắn mờ mịt, rõ ràng ở bên tai nhưng lại như ở tận phía chân trời.

“Hay là ta giúp ngươi gi//ết hắn nhé?”

Ta ngẩn người, vô thức nói: “Không... không cần.”

Linh Nhiên lại đột nhiên tức giận, linh lực thâm hậu ép ta tới mức gần như không thể đứng thẳng, hắn ta giận dữ nhìn ta nói: “Luyến tiếc nên không buông bỏ được?”

“Nữ nhân các ngươi... Nữ nhân các ngươi vẫn luôn... Yếu đuối như vậy!”

Hắn dường như rất giận, linh lực ở xung quanh ta sôi trào bạo động, ta giống như không thể hít thở mà phì phò mở miệng: “Ta... Ta chỉ cảm thấy, nên... nên tự mình làm.”