Chương 12 - Sẽ Mãi Bên Người
“Ta không hay ra ngoài thật.” Ta cũng không thân với nàng, chỉ mới có duyên gặp qua vài lần thôi, nhưng mà ta không thích nàng tí nào.
Ánh mắt nàng nhìn ra tràn ngập sự thương lại và cao ngạo, còn có chút trào phúng.
Tuyết Âm khảy sợi tóc trên vai: “Bị ma quân ép tu luyện không có thời gian đúng không? Dù sao thì người ngươi muốn gi//ết là trưởng môn phái Thanh Vân cơ mà.”
Ta không thấy lạ khi nàng ta biết chuyện này, Linh Nhiên vốn không lừa gạt mấy vị ma tướng: “Áp lực hơi lớn, Linh Nhiên dùng tốc độ tu hành của ngài ấy so sánh với ta, ngày nào cũng chê thiên phú của ta quá kém.”
Tuyết Âm nhướng mày: “Ngươi dám gọi thẳng tên của ma quân cơ à?”
“Hử… Không gọi tên thật, thì gọi là phu quân nhé?” Ta cười ngượng ngùng: “Nếu gọi vậy trước mặt mọi người thì ta vẫn hơi ngại.”
Tuyết Âm ngáng chân ta năm lần bảy lượt, cả trong tối lẫn ngoài sáng nên ta cũng không muốn khách sáo với nàng nhiều, mượn cơ hội chọc tức nàng cũng tốt.
Tuyết Âm không thể tin nổi, nói: “Ngươi lén gọi ngài ấy là phu quân hả?”
Linh khí quanh thân nàng kích động, trên mặt tràn đầy vẻ kích động, song lại biến mất ngay lập tức, còn nở một nụ cười quyến rũ: “Hẳn ngươi cũng biết ma quân đã là Độ Kiếp viên mãn đúng không?”
Nàng không chờ ta trả lời mà nói tiếp: “Thiên kiếp của ma quân có thể tới bất cứ lúc nào, chỉ là ngài ấy vẫn luôn kìm chế thôi.”
“Trước khi phi thăng phải trảm tâm ma trước. Tâm ma của ma quân là mẫu thân ngài ấy không thể nghi ngờ. Ma quân muốn ngươi gi//ết Thanh Giản chỉ là muốn mượn tay ngươi gi//ết tâm ma của ngài ấy mà thôi.”
“Ngươi chỉ là một thanh kiếm của ngài ấy.”
Những lời này luôn lặp lại trong đầu ta, đến cả Tuyết Âm rời đi lúc nào ta cũng không biết.
17
Ta nghĩ mình làm một thanh kiếm cũng tốt.
Linh Nhiên có ân với ta, nếu hắn cần thì ta sẽ là thanh kiếm của hắn.
Ta sẽ gi//ết chết Thanh Giản rồi nói cho Linh Nhiên rằng, ngươi không nói sai, người phụ lòng người khác đúng là nên gi//ết, mẫu thân ngươi không vì ngươi mà chết.
Ta sẽ là thanh kiếm của hắn.
18
Ta không tiếc bất cứ giá nào để nâng cao tu vi của mình. Liên tục dùng địa hỏa để rèn luyện thân thể, rồi lại dùng thiên lôi để tôi luyện linh hồn. Khi hấp thụ linh khí quá chậm, ta liền nuốt lấy linh dược tiên thảo.
Ta tìm đến Tuyết Ẩm để nàng ép cảnh cùng ta đối chiến. Tuyết Ẩm đã bước vào Độ Kiếp kỳ, nên chỉ với tu vi Hoá Thần kỳ này, ta hoàn toàn không phải đối thủ của nàng. Nàng vốn không thích ta, ra tay càng độc ác, mỗi lần đánh xong ta đều phải nghỉ ngơi nửa tháng mười ngày mới hồi phục được.
Linh Nhiên lúc đó luôn nhíu mày nhìn ta đầy thương tích, một lúc lâu sau mới nói: "Cũng không cần khổ sở thế này."
Ta cố gắng nở một nụ cười yếu ớt: "Vết thương này trông có vẻ ghê gớm, nhưng thực ra không sao. So với việc ta dùng thiên lôi để tôi luyện linh hồn thì nhẹ nhàng hơn nhiều."
Linh Nhiên nhíu mày càng sâu: "Tốc độ tu hành của ngươi tuy có chậm, nhưng cũng không đến mức ta chê vài câu là ngươi liều mạng như vậy. Lần trước nếu không phải ta đến kịp thời, ngươi đã bị linh khí bạo phát của gốc địa linh thảo làm cho nổ tan xác rồi."
Ta lắc đầu: "Sẽ không đâu, gốc linh thảo đó linh khí dồi dào nhưng cuồng bạo, dùng để rèn giũa kinh mạch là tốt nhất, chỉ có điều quá trình hơi đau đớn một chút thôi."
Hắn lại nói: "Hà cớ gì phải chịu khổ như thế."
Ta cúi đầu, im lặng một lúc, rồi lại nhìn hắn: "Nhưng linh thảo đều là do ngươi đưa."
Linh Nhiên tái mặt: "Nhưng ngươi có thể không ăn."
Ta nhắm mắt lại: "Linh Nhiên, ta sẽ ăn."
Ta sẽ làm tất cả để trở thành thanh kiếm của ngài.
19
Tốc độ tu hành của ta lại tăng lên, chỉ trong mười năm, ta đã chạm đến ngưỡng cửa của Hợp Thể kỳ. Bây giờ đối chiến với Tuyết Ẩm không còn vất vả như trước, có lẽ vì ta đã hiểu rõ cách chiến đấu của nàng.
Ta vốn định gọi Âm Tuyền đến để đấu với ta, nhưng gã lại nhất quyết không chịu, chỉ nói sợ làm ta bị thương sẽ bị Linh Nhiên tính sổ. Ta chỉ nói rằng Linh Nhiên sẽ không để tâm, nhưng gã lại không tin.