Chương 1 - Sẽ Mãi Bên Người

1

Bạch nguyệt quang của hắn ta đã chết rồi.

Là do chính tay ta gi//ết.

Khi nhìn thấy Thanh Hà ngã vào vũng máu, hắn ta gần như phát điên mà cầm kiếm đâm vào ngực ta.

Ta không né tránh, cầm lấy lưỡi kiếm, nhìn hắn ta gằn từng chữ: “Khi ngươi để ta làm thế thân của nàng ta, ngươi có từng nghĩ đến ngày hôm nay không?”

“Khi nàng ta mất tích, ngươi đã cưới ta với danh nghĩa thế thân. Giờ nàng đã trở lại, ngươi lại muốn ta gả cho Ma Quân thay nàng ta?”

“Ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy ta sẽ ti tiện đến mức như vậy?”

Ta gào lên từng câu từng chữ, nhưng hắn ta chẳng thèm liếc mắt nhìn ta. Hắn ta lảo đảo quỳ rạp xuống đất, đôi tay run rẩy bế nữ nhân từ trong vũng máu lên.

Ta che ngực cười lạnh thành tiếng: “Ta xuống tay rất sạch sẽ lưu loát, thần hồn đứt đoạn, cho dù hôm nay ngươi có phi thăng, cũng không cứu được nàng ta.”

Hắn ta đau đớn khóc nức nở thành tiếng. 

Bỗng nhiên hắn ta đứng lên, Linh kiếm trong tay lại lần nữa không chút lưu tình đâm về phía ta.

Ta vẫn không tránh, cười ra tiếng: “Ba ngày sau Ma quân sẽ tới đòi người, lúc này ngươi mà gi//ết ta, đến lúc đó sẽ phải nói sao đây?”

“Ta không có thế thân đâu.”

Mũi kiếm dừng lại trước cổ ta, giữa mi tâm hắn ta hiện rõ sự lạnh lẽo, ánh mắt chứa đầy hận thù: “Ngươi vốn là Ma tộc, việc trở về Ma giới cũng chẳng phải đòi mạng ngươi. Nhưng tu vi của Thanh Hà đã hoàn toàn tiêu tán, nếu nàng ấy đến Ma giới, chắc chắn sẽ không còn cơ hội sống sót.”

Nghe những lời này, ta cảm thấy bình tĩnh trở lại: “Ta có khả năng tự bảo vệ mình cho nên ngươi bảo ta phải chịu đựng đau khổ, thay nàng ta tìm chết?”

Hắn ta chậm rãi nhắm mắt, không tránh né sự thật, trường kiếm trong tay lại nhích về phía trước một phân: “Gi//ết ngươi chỉ khiến ngươi được lợi. Ba ngày nữa, ta sẽ đích thân gả ngươi đi.”

Hắn ta ôm lấy thi thể của Thanh Hà rồi rời đi, không hề quay đầu lại lần nào.

2

Ba ngày sau, phía bên ngoài cửa núi phái Thanh Vân có rất nhiều người. Những người trong các môn phái tu tiên đều đến nhưng lại không có ai nói chuyện với nhau, sắc mặt mỗi người đều nghiêm nghị, khung cảnh tĩnh mịch như chết.

Hôm nay, chưởng môn phái Thanh Vân, thượng tiên Thanh Giản, bị ép phải tự tay dâng hiến người thương của mình cho Ma quân. Trong tình cảnh này, ai dám nở nụ cười chứ?

Nhưng thật ra, ta nghĩ rằng trong lòng Thanh Giản chắc hẳn đang cười rất tươi. Dù sao thì giờ phút này, hắn ta cũng rất vui mừng khi thấy ta sắp rơi vào tay Ma quân, chắc chắn sẽ phải chịu cảnh sống không bằng chết.

Ta bắt đầu nghĩ liệu có phải trước đây cái chết của Thanh Hà là quá dễ dàng hay không.

Chậc, sớm biết vậy ta đã không chém một nhát chuẩn xác đến thế.

Thanh Giản đứng bên cạnh ta, trên khuôn mặt tuấn tú vô song có vài nét đau thương, thật sự lúc này hắn ta đã sắm vai nhân vật yêu thương vợ con đến mức tinh tế đến tận cùng. 

Giống như hắn ta thật sự yêu ta vậy.

Nhưng nỗi đau rát ở ngực lại nhắc nhở ta rằng, giờ phút này, hắn ta hận thấu xương ta biết bao nhiêu.

Không lâu sau, từ phía chân trời xuất hiện một con thuyền khổng lồ đang trôi nổi, con thuyền ấy được trang trí bằng những linh bảo, vô cùng xa hoa lãng phí, từ phía xa đã có thể nhìn thấy.

Thanh Giản đột nhiên nắm lấy tay ta, ánh mắt hung ác nói: “Ngươi biết sai chưa?”

“Biết sai?” Ta không biết lúc này hắn ta hỏi như vậy là có ý nghĩa gì, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời hắn:

“Đương nhiên ta biết là mình sai.”

Trong mắt Thanh Giản bỗng lóe lên một tia sáng, bàn tay càng thêm dùng sức.

“Ta sai ở chỗ trước đó đã gả cho ngươi, để ta phải chịu tất cả những giày vò từ ngươi.”

Ta cười cười: “Ta đã sai lầm khi cầu xin ngươi cứu mình khỏi thành Vô Phương, để giờ đây phải chịu cảnh ngộ như hôm nay.”

Ánh sáng trong mắt hắn ta dần tắt, tay cũng chậm rãi buông xuống, quay trở lại bộ dạng hờ hững như lúc trước: “Ma quả nhiên là ma.”

Ta nhìn Thanh Giản, trong đầu thoáng hiện hình ảnh hắn ta cứu ta ra khỏi thành Vô Phương, khi đó hắn ta từng nói: “Cho dù ngươi là ma nhưng ta vẫn sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.”