Chương 4 - Sáu Năm Sau, Ai Mới Là Kẻ Thua Cuộc?

13

Vì hôm sau Tần Kỳ phải rời Ý, nên quá trình chốt hợp tác diễn ra rất nhanh chóng.

Nhưng chọn xong thiết kế cũng mất từ 7 giờ tối đến tận nửa đêm.

Việc ký hợp đồng không cần tôi có mặt, khi Mion đi chuẩn bị giấy tờ, Tần Kỳ chặn tôi lại.

“Đợi anh một chút được không? Muộn rồi, để anh đưa em về.”

Sợ tôi bỏ chạy, anh ta ký hợp đồng rất nhanh.

Lúc tôi vừa bước lên xe taxi, Tần Kỳ cũng từ trong bảo tàng chạy ra.

Dù sao thì ngày mai anh cũng sẽ đi, chúng tôi cũng chẳng còn gì để nói.

Nhìn qua gương chiếu hậu, thấy hình bóng anh dần khuất xa, tôi chỉ giữ im lặng.

Thế nhưng, vừa về đến nhà, tôi đã nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát.

Khi tôi đến nơi, Tần Kỳ hai tay trống trơn, ngồi vô hồn trên băng ghế dài.

Cảnh sát nói với tôi rằng Tần Kỳ bị cướp, mà người duy nhất anh ta quen ở đây là tôi, nên nhờ tôi giúp đỡ một chút.

Rời khỏi đồn cảnh sát, tôi nhìn Tần Kỳ đầy nghi hoặc.

“Làm sao anh có số của tôi?”

“Trong hợp đồng có ghi.”

Đúng là hợp đồng sẽ có thông tin liên lạc của nhà thiết kế, nhưng nó thường nằm ở phần phụ lục, không quá nổi bật.

Mà với số lượng đơn đặt hàng của Tần Kỳ hôm nay, ít nhất cũng có hơn 30 nhà thiết kế.

Nếu nói là dễ nhìn thấy, thì người anh ta nên nhớ phải là Mion chứ.

“Anh đang cố tình quấn lấy tôi sao, Tần Kỳ?”

Bị tôi vạch trần, Tần Kỳ không hề chột dạ, ngược lại ánh mắt còn hiện lên chút cố chấp.

“Do Dương, em quên rồi sao? Chúng ta vẫn còn chuyện chưa nói rõ ràng.”

Đấy, cái kiểu gắp lửa bỏ tay người này.

Tôi bật cười, ánh mắt tràn đầy giễu cợt.

“Sao vậy? Không lừa được tôi nên tức giận à?”

Tần Kỳ sững người một lúc lâu, sắc mặt dần tái nhợt, trong mắt ngập tràn kinh ngạc, hoảng loạn, luống cuống.

“Em… Em biết từ bao giờ?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi nói:

“Nếu tôi nói, tôi đã biết ngay từ đầu thì sao? Biết từ đêm tiệc tốt nghiệp đó.”

Lời vừa thốt ra, toàn thân Tần Kỳ cứng đờ, môi khẽ run lên.

“Các người muốn xem tôi mất kiểm soát vì anh đến mức nào? Vừa hay, tôi cũng muốn xem anh bị chơi đùa đến mức nào…”

Tôi nhún vai, lắc đầu đầy thất vọng:

“Nhưng mà… thật nhàm chán.”

Hơi thở của Tần Kỳ trở nên nặng nề hơn, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh:

“Ý em là, em chưa từng yêu anh sao? Không đúng…

“Em yêu anh, đúng không?”

Yêu và đã từng yêu.

Chỉ cách nhau một từ, nhưng lại là cả một quá khứ.

“Khi đó chỉ là ngu ngốc thôi. Nhưng mà, Tần Kỳ, anh thử tự hỏi mình đi, anh xứng đáng với tình yêu của tôi sao?”

“Trong ba tháng bên nhau, mỗi lần cố ý làm tôi cảm động, có phải anh đều tưởng tượng cảnh tôi đau khổ đến mức nào khi bị đá không?”

Tôi rút vài tờ tiền từ ví, đủ để anh ta bắt taxi ra sân bay.

“Nể tình quá khứ, tôi không đành lòng nhìn anh lang thang ngoài đường. Nhưng tôi chỉ có thể giúp đến đây thôi, từ nay đừng liên lạc với tôi nữa.”

Tần Kỳ nhìn số tiền trong tay tôi, nhưng không nhận.

“Vậy là, trong ba tháng bên nhau, em cũng chỉ coi anh như một trò chơi sao?”

Dù có cố gắng tỏ ra thản nhiên thế nào, khi nghĩ lại những lần từng thật lòng trao ra yêu thương, tôi vẫn thấy lồng ngực như bị siết chặt.

Cảm xúc của tôi, có thể trong mắt anh chỉ là một trò cười.

Nhưng tôi biết, tôi đã đánh đổi bằng tất cả sự chân thành.

“Đúng vậy.”

Tôi nhét tiền vào túi áo anh, rồi vẫy tay gọi taxi bên kia đường.

“Tôi về đây.”

Tần Kỳ bước lên chắn đường tôi.

Tôi đi trái, anh cũng nghiêng trái.

Tôi đi phải, anh chộp lấy cổ tay tôi.

Tôi ghét bỏ nhìn xuống bàn tay anh đang giữ chặt mình, cố vùng ra.

“Buông ra. Đừng ép tôi đưa anh về đồn cảnh sát với tội danh quấy rối.”

Giọng anh khàn khàn, đầy bất lực:

“Do Dương… Anh thừa nhận, lúc đầu đúng là anh cá cược với Dụ Chiêm.

“Nhưng sau đó, anh thực sự không còn quan tâm đến vụ cược nữa.

“Anh đã quyết định nói thẳng với Dụ Chiêm, rằng anh thua rồi.

“Anh đã thua em rồi.”

Ký ức sáu năm trước bỗng trở nên rõ ràng.

Tôi cười lạnh:

“Nhưng anh đã từng do dự, đúng không?

“Lúc anh phân vân không biết nên chia tay tôi hay thú nhận sự thật.

“Lúc Lục Tử Gia nói hãy chia tay tôi trong tiệc sinh nhật cô ta như một trò tiêu khiển.

“Anh đã do dự.”

Tôi hít sâu, cố đè nén cảm giác cay cay nơi sống mũi.

“Tôi không quan tâm đến vụ cá cược nữa.

“Tôi chỉ quan tâm rằng, nếu anh thực sự yêu tôi, anh phải kiên định chọn tôi.

“Lần này, lần sau, lần nào cũng vậy!”

Giọng Tần Kỳ nghẹn lại:

“Anh do dự, vì anh sợ. Sợ nếu em biết sự thật, anh sẽ mất em.

“Nhưng sau này, anh hối hận mỗi ngày.

“Anh nghĩ, nếu anh thành thật sớm hơn, ít nhất chúng ta đã không thành ra thế này.”

“Anh biết em thích hạc vọng lan, nên trong suốt sáu năm qua, bất cứ khu vườn nào có hạc vọng lan, anh đều đi tìm.

“Chỉ mong có ngày có thể nghe được tin tức về em.”

“Do Dương, năm đó anh sai rồi.

“Anh xin lỗi, quay về bên anh, được không?”

Tôi lắc đầu, cười bất lực.

“Nhưng trên đời này, có tất cả mọi thứ, chỉ là không có ‘nếu như’.”

“Tần Kỳ, thứ anh không cam lòng, không phải là tình yêu.

“Mà là vì anh đã thua trong chính ván cược của mình.”

Cổ tay tôi đỏ lên vì bị nắm quá chặt, tôi nhíu mày:

“Anh làm tôi đau.”

Tần Kỳ vội nới lỏng tay, tôi nhân cơ hội hất ra, nhanh chóng bước lên xe.

Vừa vào trong, tôi lập tức khóa cửa, nhưng Tần Kỳ vẫn đứng yên tại chỗ, không hề có ý định đuổi theo.

Bỗng dưng, tôi cảm thấy bản thân hơi làm quá.

Đến khi xe rời khỏi khu phố, những cảm xúc bị đè nén bỗng vỡ òa, đôi má lạnh buốt vì nước mắt.

Lúc này tôi mới nhận ra—

Hóa ra, tôi cũng chưa từng thực sự buông bỏ.

14

Tôi nghĩ, với lòng kiêu hãnh của Tần Kỳ, sau những lời tôi nói hôm đó, anh ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Nhưng không ngờ, Mion lại báo rằng Tần Kỳ đặc biệt yêu cầu tất cả nhà thiết kế phải có mặt để đảm bảo đúng bản vẽ gốc.

Vậy nên, tôi buộc phải về nước, tham gia vào dự án của Tần Kỳ.

Trên đường trở về, tôi cũng tìm hiểu được rằng Tần Kỳ đã mở công ty thiết kế riêng, đội ngũ vẫn là những người cộng sự cũ năm nào.

Trước khi khởi công, tôi cần bàn bạc với Tần Kỳ về việc phân vùng thiết kế, nên đã sắp xếp một cuộc họp với anh ta.

Công ty còn chuẩn bị cả trang trí chào mừng để đón đoàn của chúng tôi.

Thế nhưng, ngay khi tôi xuất hiện, không khí náo nhiệt lập tức tắt lịm.

Trong khoảnh khắc đó, cứ như thể tôi lại quay về sáu năm trước.

Những gương mặt quen thuộc đều lộ rõ sự bất ngờ, thì thầm bàn tán, ánh mắt đầy phức tạp.

Lục Tử Gia thì đặc biệt hoảng hốt, biểu cảm thay đổi liên tục.

Xem ra, bọn họ hoàn toàn không biết rằng tôi lại là một trong những nhà thiết kế cảnh quan của dự án này.

Tay cô ta cầm ly rượu vang, chất lỏng bên trong hơi rung nhẹ, tố cáo sự lo lắng giả vờ bình tĩnh của cô ta.

“Lộ Vi, Tần tổng bao giờ đến?”

Cô gái tên Lộ Vi, có vẻ là trợ lý của cô ta, nhìn đồng hồ rồi đáp:

“Chắc khoảng 5 phút nữa.”

Nghe vậy, Lục Tử Gia đặt mạnh ly rượu xuống bàn, mạnh đến mức làm gãy luôn phần thân ly, phát ra tiếng vỡ chói tai.

Cô ta kéo tôi vào một khu vườn trong nhà, nơi được trồng rất nhiều hạc vọng lan.

Hệ thống nhiệt độ và độ ẩm ở đây được kiểm soát rất tốt, hoàn toàn lý tưởng để loài cây này phát triển.

Tôi xoay cổ tay một cái, dễ dàng thoát khỏi bàn tay Lục Tử Gia.

“Cô muốn làm gì?”

Ánh mắt Lục Tử Gia lóe lên tia thù hận, nhưng có vẻ cô ta đang cố kiềm chế, khiến biểu cảm trở nên méo mó kỳ lạ.

“Phải là tôi hỏi cô mới đúng. Đã rời đi dứt khoát như thế, sao còn quay lại?”

Tôi bật cười, ánh mắt đầy châm chọc.

“Cô sợ gì vậy? Sợ Tần Kỳ gặp lại tôi à? Có lẽ cô không biết, chúng tôi đã gặp nhau ở Ý rồi.”

Cô ta sững người, rõ ràng không hề hay biết chuyện này.

Trong thoáng chốc, vẻ hoảng loạn lướt qua mắt cô ta, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

“Tôi có gì phải sợ chứ? Suốt sáu năm qua, người ở bên cạnh Tần Kỳ là tôi.

“Còn cô, chỉ là một ‘tình cũ’ hữu danh vô thực.

“Đừng mong dùng chiêu bạch nguyệt quang để quay về bên anh ấy.”

Cô ta nhếch môi cười lạnh:

**”Cô có biết không? Năm đó, Tần Kỳ ở bên cô chỉ là vì cá cược với Dụ Chiêm, cũng là vì tức giận với tôi mà thôi.

“Anh ấy chưa từng thích cô.”

Tôi bình thản tựa vào lan can, không phản ứng như cô ta mong đợi.

Cô ta có vẻ hơi thất vọng.

“Vậy thì sao?” Tôi cười nhạt.

**”Tôi đã rời đi sáu năm, cô ở bên anh ta sáu năm.

“Vậy mà bây giờ, cô vẫn bất an vì sự xuất hiện của tôi.

“Cô có thấy cô còn đáng thương hơn tôi ngày xưa không?”

“Cô—!”

“Đừng kích động thế.” Tôi khoanh tay, giọng điệu bình thản.

**”Tôi về lần này chỉ để làm việc, không rảnh chơi trò tranh giành đàn ông với cô.

**”Trong cuộc sống của tôi hiện tại, Tần Kỳ thậm chí còn không đủ tư cách làm một người qua đường.

“Cô không cần coi tôi là kẻ thù.”

“Hạ thấp cô thế nào cũng được, nhưng đừng kéo tôi xuống cùng cô.”

Mặt Lục Tử Gia cứng đờ.

Cô ta vẫn không chịu từ bỏ:

**”Được, nếu cô thực sự không còn tình cảm với Tần Kỳ, vậy tôi hy vọng cô có thể rút khỏi dự án này.

“Tôi có thể giới thiệu cho cô một dự án khác, hoặc nếu cô có điều kiện gì, cứ nói.”

Tôi liếc nhìn tấm danh thiếp màu vàng kim trong tay cô ta.

Lúc này mới nhận ra **logo công ty của Tần Kỳ chính là một bông hạc vọng lan.

Tôi cười nhạt:

“Tôi từ chối, không phải vì ai cả, mà vì tôi có trách nhiệm với công việc của mình. Chỉ vậy thôi.”

“Tôi thực sự không có ý định với Tần Kỳ.

Tôi giơ tay lên, trên ngón áp út, một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh dưới ánh đèn.

“Và hơn nữa… tôi đã có hôn phu.”

Nói xong, tôi xoay người rời đi.

Không ngờ, ngay khi quay lại, tôi liền trông thấy Tần Kỳ đứng ngay đó, trong tay ôm một bó hạc vọng lan được gói đẹp đẽ.

Giữa sắc hoa rực rỡ, sắc mặt anh lại tái nhợt đến đáng sợ.

Cuối cùng, bó hạc vọng lan đó không được trao đến tay tôi.

Khi Tần Kỳ đưa nó ra, tôi lễ phép nhưng xa cách đáp lại:

“Cảm ơn. Nhưng trong vườn của tôi, thứ dư thừa nhất chính là hạc vọng lan.”