Chương 17 - SÁU MƯƠI NĂM CUỘC ĐỜI
Nhiễm Bình quay đầu đi vào lều thương binh.
Nhìn bóng lưng của cô, Phó Bân cảm thấy bản thân mình rất nhiều chuyện.
…..
Trong lều, Cố Kiến Minh đang xem địa đồ.
Nhìn thấy Nhiễm Bình tới, anh lập tức buông bản đồ xuống, sợ cô cằn nhằn.
Lại không nghĩ rằng, hôm nay Nhiễm Bình lại nói một câu: “Tôi sắp đi rồi, anh ráng dưỡng thương cho tốt!”
Cố Kiến Minh buồn bã: “Lui về đóng giữ hay đổi nơi khác?”
“Lui về đóng giữ.” Nhiễm Bình trả lời.
Cố Kiến Minh truy hỏi: “Ở đâu?”
Nhiễm Bình suy nghĩ: “Còn đang đợi sắp xếp, nghe nói là sẽ thông báo trên đường đi.”
Thật ra đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cũng không còn muốn trốn tránh Cố Kiến Minh nữa, nhưng mà có một số chuyện vẫn phải cần thời gian để tiếp nhận.
Nếu tất cả những gì anh ta mơ là sự thật, thì ông trời đúng là trêu người.
Mọi thứ cũng thật buồn cười.
Cố Kiến Minh đen mặt: “Em vẫn muốn trốn tránh anh?”
“Trốn hay không, cũng không còn ý nghĩa gì nữa, Cố Kiến Minh anh nên trân trọng người trước mặt.”
“Hiện tại, tôi không thể nào tin vào tình yêu của anh giống như Cao Phán Nguyệt.”
Nhiễm Bình đã trải qua rất nhiều sinh tử, cái gì mà yêu hay không yêu, đối với cô đã không còn quan trọng.
“Anh sẽ đi tìm em.”
Cố Kiến Minh bỗng nhiên mở lời, đôi mắt anh lấp lánh: “Bình Bình, anh chỉ công nhận một mình em là vợ, nếu giấc mơ của em và giấc mơ của anh là một câu chuyện hoàn chỉnh, thì đó nhất định chính là lời cảnh cáo dành cho anh.”
14.
“Cảnh cáo anh không được bỏ lỡ em lần nữa.”
“Em không muốn lộ địa chỉ, anh không ép em, nhưng cho dù em ở chân trời góc biển nào, anh cũng sẽ tìm được em.”
“Nếu em đã kết hôn, anh sẽ ở bên cạnh bảo vệ em. Nếu em chưa kết hôn, anh sẽ dùng hết mọi cách để được ở bên em.”
“Bình Bình, trên đường đi không an toàn, em đi cẩn thận.”
“Không cần lo lắng cho anh, anh cũng sẽ tự biết chăm sóc tốt cho bản thân.”
Nhiễm Bình nghe anh ta nói rất nhiều lời như vậy, đáy lòng yên tĩnh như mặt hồ lại bất chợt gợn sóng như có ai đã ném đá vào.
“Cố Kiến Minh, anh vẫn chưa làm được, đừng cố hứa hẹn.”
“Tôi sẽ không tin nữa.”
Cố Kiến Minh không thèm để ý đến lời của Nhiễm Bình nói: “Không liên quan, Bình Bình, em không tin anh cũng không sao.”
“Anh sẽ chứng minh cho em thấy!”
Không biết tại sao, Nhiễm Bình cảm thấy đáy lòng của mình có chút chua xót.
Cô có một nỗi sợ mơ hồ.
Cô sợ, giấc mơ của Cố Kiến Minh là sự thật.
……………..
Hiện tại đã là năm 1968.
Buổi sáng, nắng ở huyện Tô Hà ấm áp, dịu dàng.
Tô Hà là một huyện nhỏ, Nhiễm Bình ăn sáng ở tiệm ăn nhà cậu mợ của Phó Bân, rồi chuẩn bị đi làm.
“Bác sĩ Nhiễm, cháu mang theo mấy cái bánh bao này đi, hôm qua cháu khám bệnh giúp dì mà lại không nhận tiền, thật ngại quá.” Mợ của Phó Bân là Lý Thải Hà đưa cho Nhiễm Bình một túi giấy.
Nhiễm Bình cầm lấy: “Dì Lý, dì đừng khách sáo.”
Lại dặn dò vài chuyện cần chú ý, Nhiễm Bình lại đến trung tâm Y Tế huyện để làm việc.
Khi vào trung tâm Y Tế huyện, cô bị chú Trương bảo vệ gọi lại: “Bác sĩ Nhiễm, có có thư!”
Nhiễm Bình nhận thư, nói cảm ơn.
Cô đi vào văn phòng, mở thư ra, cực kì xúc động, là thư của Trịnh Ngọc gửi tới.
[Em của chị Bình Bình, thấy chữ như thấy người, chị được điều đến khu vực của em thì lại nhận được tin em đã trở về, biết em vẫn khỏe, chị yên tâm rồi, chờ chị trở về chúng ta sẽ tiếp tục lập kế hoạch cho tương lai.]
Vài câu ngắn ngủi cũng đủ khiến cho Nhiễm Bình cảm thấy an tâm hơn.
Chị Trịnh vẫn còn sống, thật sự tốt quá.
Trước khi cô nhận ra thì tờ giấy đã nhòe nước mắt, chuyện vui như vậy, cô mừng đến phát khóc.
‘Cộc cộc cộc’ bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
“Mời vào!”
Người gõ cửa là chú Trương: “Bác sĩ Nhiễm, tôi đến báo cho cô, chiều nay hai giờ sẽ có đoàn văn công đến biểu diễn ở trung tâm Y Tế huyện.”
“Được.”
………….
Buổi chiều, Nhiễm Bình vội xong công việc để đi xem biểu diễn cùng đồng nghiệp.
Vừa tính ngồi xuống, lại nghe thấy có ai gọi: “Có đồng nghiệp trong đoàn văn công ngất xỉu, bác sĩ hãy đến xem một chút!”
Đồng nghiệp bác sĩ của cô đang mang thai, nên Nhiễm Bình chỉ có thể tự mình đi.
Dù sao ở đây cũng chỉ có hai bác sĩ.