Chương 11 - SÁU MƯƠI NĂM CUỘC ĐỜI
“Cảm ơn cô, bác sĩ Nhiễm, tôi có nghe nói, nếu tôi kéo dài thời gian thêm một chút, đôi mắt này sẽ không thể giữ được.”
Nhiễm Bình nhìn miệng vết thương của hắn: “Vậy cậu nên cảm ơn doanh trưởng đi, nếu anh ta không tới, đôi mắt cậu đúng là không thể giữ được.”
Nói xong liền đi qua giường tiếp theo.
Mà cô liếc thấy, người đàn ông đang ngồi trước giường của Đỗ Vĩ, anh ta cũng đang nhìn cô.
Cô bỗng nhiên có một suy đoán trong đầu, Cố Kiến Minh sẽ không đặc biệt chờ cô ở đây chứ?
Quả nhiên, Cố Kiến Minh từng bước, từng bước đi về phía Nhiễm Bình, cô cũng không muốn nói gì với anh ta.
Chuẩn bị tìm cớ rời đi, liền nghe có người tới báo cáo: “Doanh trưởng! Tình huống khẩn cấp!”
Ngay sau đó, Cố Kiến Minh liếc nhìn Nhiễm Bình một cái, không nói hai lời, lập tức rời đi.
Nhiễm Bình cũng không cảm thấy nhẹ nhõm.
Bọn họ có tình huống khẩn cấp, thì đội y tế cũng sẽ có tình huống khẩn cấp.
Vì thế cô xoay người trở về đợi lệnh.
Đêm nay chắc là không ngủ được.
Trở lại đội y tế liền nghe đội trưởng đội khám bệnh Phó Bân phân phó nhiệm vụ: “Nhiễm Bình, cô tới đúng lúc lắm, đây là tiểu Cao mới tới làm, hiện tại cô ấy sẽ là trợ lý của cô.”
Tiểu Cao?
Nhiễm Bình nhìn kỹ hơn mới nhận ra đây là khuôn mặt quen thuộc, thế mà lại là Cao Phán Nguyệt.
Cô ta là một cô con gái nhà giàu, đến nơi nguy hiểm này làm cái gì?
Cao Phán Nguyệt cũng không nghĩ là sẽ gặp lại Nhiễm Bình ở chỗ này.
“Cô…cô….cô….cô sao lại ở đây?”
Phó Bân nhìn hai người bọn họ: “Quen sao?”
Nhiễm Bình hiểu được Phó Bân đang gấp, gật gật đầu, sau đó nói với Cao Phán Nguyệt: “Đi theo tôi!”
Cô suy đoán, Cao Phán Nguyệt là muốn đến chỗ của Cố Kiến Minh.
Cao Phán Nguyệt tùy rằng không hài lòng, nhưng cũng hiểu được đây là nơi nguy hiểm không phải muốn làm gì thì làm, nên đã theo Nhiễm Bình vào trong.
Vừa vào, Nhiễm Bình đã đưa quân phục cho Cao Phán Nguyệt, cô ta vẫn còn đang mặc váy…..
Tôi không biết cô dùng cách nào để có thể đến được nơi này, nhưng tôi nói cho cô biết đây không phải là nơi để cô mặc váy làm tiểu thư, cũng không phải là nơi để nói chuyện yêu đương.
“Ở chỗ này, mỗi phút giây bị lãng phí, có khả năng sẽ bỏ lỡ thời gian tốt nhất để cứu một thương binh.”
“Được rồi, đi thay quần áo đi!”
Mặc dù Cao Phán Nguyệt đã được người sắp xếp cô đến đây dặn dò là phải nghe lời cấp trên, nhưng tính tiểu thư đã ăn vào tận xương tủy, huống chi người đối diện lại là tình địch của mình.
“Cô có biết nói chuyện hay không? Vênh mặt sai khiến ai vậy?”
“Tôi nói cho cô biết, tôi tới đây là vì anh Kiến Minh, chúng tôi sẽ sớm kết hôn thôi, tôi muốn cùng anh ấy sống chết có nhau.”
Từng câu từng chữ cô ta đều đang khẳng định chủ quyền của mình, khiêu khích với Nhiễm Bình.
Nhiễm Bình có chút cạn lời, nhếch miệng: “Rồi…. có liên quan gì đến tôi?”
“Thay quần áo nhanh lên, trong vòng một phút mà chưa xong, tôi sẽ nói với Phó đội trưởng là cô không phục tùng mệnh lệnh, đuổi cô về!”
“Tôi thay!”
Cao Phán Nguyệt nghe thấy thế liền vội vàng nói.
Sau khi rời khỏi lều, Phó Bân vẫy vẫy tay với Nhiễm Bình, cô đi qua phía hắn, hắn đang đeo khẩu trang chỉ lộ ra một đôi mắt với thần thái xán lạn.
“Vất vả cho cô, làm cô phải kèm người mới, tôi cũng hết cách, đây là do cấp trên cất nhắc….”
Nhiễm Bình cười cười: “Không có gì, tôi biết cô ta, nếu cô ta làm ra chuyện gì, chúng ta cứ trả về, dù có được cất nhắc, nhưng phải xem cô ta có khả năng hay không?”
Phó Bân gật gật đầu: “Được.”
Cao Phán Nguyệt đứng nép sau cửa không ngờ tâm tư Nhiễm Bình lại ác độc như vậy, không được, cô ta tự nhủ phải mau tìm được Cố Kiến Minh mới được.
Cố Kiến Minh là doanh trưởng của chỗ này, năm đó Nhiễm Bình bỏ trốn như vậy, khiến anh tức điên, tìm Nhiễm Bình suốt ba năm, không biết bọn họ đã gặp mặt nhau hay chưa?
Cao Phán Nguyệt vỗ vỗ trán: “Haizz… mình thật là ngốc! Nếu như bọn họ chưa gặp nhau, chẳng phải là mình đã làm bại lộ chuyện anh Kiến Minh đang ở đây sao?”
Cô ta vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng gõ cửa: “Có ra đây không? Tôi đếm 3,2….”
Cao Phán Nguyệt làm gì còn có tâm trạng suy nghĩ vu vơ, lập tức chạy ra.
Nhiễm Bình nở nụ cười: “Thì ra cũng hiểu được tiếng người ha.”