Chương 2 - Sáu Múi Đâu Lôi Ra Đây Check
Hôm sau tôi chủ động gửi tin nhắn chào buổi sáng, Lâm Việt cũng rep lại rất nhanh, còn dặn trưa nay hẹn gặp mặt.
Tôi trang điểm qua, rồi leo lên chiếc xe Bentley của anh ta.
“Biểu hiện hôm nay không tệ, rep tin nhắn đúng giờ, hẹn gặp cũng chủ động, chọn xe lái đến cũng rất nể mặt mũi của tôi, chỉ là…” Tôi cười nhẹ đánh giá anh ta.
“Chỉ là cái gì?”
“Đầu tóc anh phải chải chuốt một chút.” Tôi nhìn một lúc lâu, giả vờ lịch sự nhìn đi chỗ khác.
Lâm Việt lần đầu tiên cảm nhận được “góc nhìn của nữ giới”, có chút lo lắng sờ sờ tóc mình, suốt cả quãng đường cứ vô thức nhìn gương chiếu hậu, xem xem kiểu tóc của mình rốt cuộc có vấn đề ở đâu.
Thực ra ánh mắt cũng là một loại quyền lực.
Đàn ông lúc nào cũng dò xét (*check var) phụ nữ, ánh mắt của họ sẽ lập nên những quy định cho phái nữ, ví dụ như thế nào là đẹp, thế nào quyến rũ.
Tôi s/oi m/ói Lâm Việt không kiêng nể gì, chỉ là vì muốn nói cho anh ta biết, giữa chúng tôi, ai mới là “daddy”.
Sau đó trên bàn ăn, tôi vẫn duy trì trạng thái này:
“Nhà hàng ok, đồ ăn vừa miệng, anh cũng rất ga lăng, nhưng tôi cảm thấy anh không biết pha trò khiến con gái vui lắm thì phải… lúc anh và cô Từ ở bên nhau, cũng lầm lì ít nói thế này à?”
Lâm Việt hồi hộp nhút nhát ho nhẹ một tiếng: “Tôi không rõ lúc trò chuyện với con gái nên nói chuyện gì.”
“Khen tôi ấy.” Tôi hơi nghiêng người về phía trước, nhìn vào mắt anh ta.
Anh ta có chút bối rối, trên mặt phơn phớt đỏ: “... Hôm nay em đẹp lắm.”
“Tiếp tục.”
Anh ta ngoảnh mặt đi: “Em trang điểm rất mộc mạc, rất trong sáng.”
“Chi tiết thêm tí nữa xem nào, khen chung chung quá, còn gì nữa?”
Anh ta k/ìm n/én hồi lâu: “Màu son hôm nay của em rất đẹp.”
Tôi thấy anh ta sắp chịu không nổi nữa rồi, mới cúi đầu cắt miếng bít tết: “Sáng nay bận không?”
“Cũng tạm.”
“Kể cho tôi nghe mấy chuyện ở công ty đi, tôi muốn biết lắm, tôi chưa từng gặp các chủ tịch khác bao giờ, chỉ quen biết mỗi anh thôi.”
Tôi chống cằm, cực kỳ chân thành nhìn vào mắt anh ta.
Lâm Việt bắt đầu nói về công việc của anh ta, tôi phụ trách dẫn dắt và khen ngợi, bất giác anh ta đã kể cho tôi rất nhiều chuyện.
Cuối cùng, tôi chỉ cho anh ta vài điểm: “Nhìn thấy chưa, anh phải dẫn dắt đối phương kể về những chuyện của bản thân, sau đó không ngừng khen cô ấy, thế thì cô ấy sẽ tình nguyện chia sẻ cùng anh, tăng độ hiểu biết giữa đôi bên với nhau.”
Lâm Việt học một hiểu mười: “Vậy sáng nay cô làm gì thế?”
“Nhớ anh.” - Tôi mở miệng nói ngay.
Ánh mắt anh bối rối, lấ/p liế/m quay mặt đi, khuôn mặt tuấn tú phiếm đỏ.
Tôi nháy mắt, tiếp tục cắt bít tết: “Một chút mánh khóe nhỏ.”
Tôi trang điểm qua, rồi leo lên chiếc xe Bentley của anh ta.
“Biểu hiện hôm nay không tệ, rep tin nhắn đúng giờ, hẹn gặp cũng chủ động, chọn xe lái đến cũng rất nể mặt mũi của tôi, chỉ là…” Tôi cười nhẹ đánh giá anh ta.
“Chỉ là cái gì?”
“Đầu tóc anh phải chải chuốt một chút.” Tôi nhìn một lúc lâu, giả vờ lịch sự nhìn đi chỗ khác.
Lâm Việt lần đầu tiên cảm nhận được “góc nhìn của nữ giới”, có chút lo lắng sờ sờ tóc mình, suốt cả quãng đường cứ vô thức nhìn gương chiếu hậu, xem xem kiểu tóc của mình rốt cuộc có vấn đề ở đâu.
Thực ra ánh mắt cũng là một loại quyền lực.
Đàn ông lúc nào cũng dò xét (*check var) phụ nữ, ánh mắt của họ sẽ lập nên những quy định cho phái nữ, ví dụ như thế nào là đẹp, thế nào quyến rũ.
Tôi s/oi m/ói Lâm Việt không kiêng nể gì, chỉ là vì muốn nói cho anh ta biết, giữa chúng tôi, ai mới là “daddy”.
Sau đó trên bàn ăn, tôi vẫn duy trì trạng thái này:
“Nhà hàng ok, đồ ăn vừa miệng, anh cũng rất ga lăng, nhưng tôi cảm thấy anh không biết pha trò khiến con gái vui lắm thì phải… lúc anh và cô Từ ở bên nhau, cũng lầm lì ít nói thế này à?”
Lâm Việt hồi hộp nhút nhát ho nhẹ một tiếng: “Tôi không rõ lúc trò chuyện với con gái nên nói chuyện gì.”
“Khen tôi ấy.” Tôi hơi nghiêng người về phía trước, nhìn vào mắt anh ta.
Anh ta có chút bối rối, trên mặt phơn phớt đỏ: “... Hôm nay em đẹp lắm.”
“Tiếp tục.”
Anh ta ngoảnh mặt đi: “Em trang điểm rất mộc mạc, rất trong sáng.”
“Chi tiết thêm tí nữa xem nào, khen chung chung quá, còn gì nữa?”
Anh ta k/ìm n/én hồi lâu: “Màu son hôm nay của em rất đẹp.”
Tôi thấy anh ta sắp chịu không nổi nữa rồi, mới cúi đầu cắt miếng bít tết: “Sáng nay bận không?”
“Cũng tạm.”
“Kể cho tôi nghe mấy chuyện ở công ty đi, tôi muốn biết lắm, tôi chưa từng gặp các chủ tịch khác bao giờ, chỉ quen biết mỗi anh thôi.”
Tôi chống cằm, cực kỳ chân thành nhìn vào mắt anh ta.
Lâm Việt bắt đầu nói về công việc của anh ta, tôi phụ trách dẫn dắt và khen ngợi, bất giác anh ta đã kể cho tôi rất nhiều chuyện.
Cuối cùng, tôi chỉ cho anh ta vài điểm: “Nhìn thấy chưa, anh phải dẫn dắt đối phương kể về những chuyện của bản thân, sau đó không ngừng khen cô ấy, thế thì cô ấy sẽ tình nguyện chia sẻ cùng anh, tăng độ hiểu biết giữa đôi bên với nhau.”
Lâm Việt học một hiểu mười: “Vậy sáng nay cô làm gì thế?”
“Nhớ anh.” - Tôi mở miệng nói ngay.
Ánh mắt anh bối rối, lấ/p liế/m quay mặt đi, khuôn mặt tuấn tú phiếm đỏ.
Tôi nháy mắt, tiếp tục cắt bít tết: “Một chút mánh khóe nhỏ.”