Chương 12 - Sau Khi Xuyên Sách Tôi Vả Mặt Tra Nam Tiện Nữ
Tôi xuống lầu, Phó Từ nhìn tôi mấp máy môi, nước mắt lại lăn dài trên má.
"Rồi đứng lì ở đây làm gì? Công ty phá sản rồi à?"
"Anh sẽ không ly hôn với em đâu."
"Ừm, sao cũng được."
Hắn cũng đâu sống qua giai đoạn hòa giải trước khi ly hôn đâu.
Cho nên ly hôn hay không cũng vậy, đối với tôi mà nói chẳng qua có hơi phức tạp một tí mà thôi.
Hắn không ngờ tôi lại dễ nói chuyện đến thế, trong mắt hắn liền sáng lên: "Tiểu Vũ, quá khứ là do anh không tốt, sau này anh sẽ bù đắp lại cho em những gì tốt nhất có thể, được không em?"
"Vậy sao?" Tôi nhìn thấy bên kia mẹ của hắn và Lâm Sương đang đùng đùng xông thẳng đến trước mặt tôi, "Thế, kia là gì đây?"
"Con chết bằm này dám đánh con trai tao, xem hôm nay tao có đánh chết mày không!"
Phó Từ kéo tôi ra sau, quát lên: "Mẹ bình tĩnh lại đi, vợ con đang mang thai tâm trạng không tốt mới động tay động chân thôi, mẹ đừng có trách em ấy…"
"Nó có thể sinh ra thứ tốt đẹp gì chứ? Nghe lời mẹ, đầy người nguyện ý sinh con cho con mà!"
"Đúng đó anh, bạo hành được một lần sẽ nối tiếp nhiều lần, A Từ, sao anh không nghĩ cho bản thân, cũng như nghĩ cho dì Tưởng và đứa bé chứ!”
Lâm Sương khóc lóc nói: “Anh hy vọng mỗi lần về nhà dì Tưởng đều nhìn thấy anh mặt mày sưng húp? Hay là muốn đứa bé sinh ra trong một gia đình có người mẹ bị điên? Anh cảm thấy đứa bé sẽ được hạnh phúc hay không?”
“Tiểu Sương nói đúng đó con à, mẹ không muốn có một đứa con dâu như thế, trước giờ mẹ đều không thích nó!” Khuôn mặt bà ta sầm lại rồi chỉ tay về phía tôi, ra lệnh: “Con! Bây giờ! Lập tức ly hôn với con chết bằm này đi!”
“Mẹ đang nói nhảm nhí gì vậy hả?!” Đôi mắt của Phó Từ trở nên đỏ ngầu. “Mẹ nhất định phải ép con giống như trước đó mẹ và ba ly hôn thì mẹ mới thấy vui đúng không?!”
Tôi đứng sau lưng hắn nghịch điện thoại, chỉ thấy xung quanh tĩnh lặng như tờ.
Ba của hắn là do mẹ hắn ép đến bỏ đi, né tránh tình yêu, chính là Phó Từ học theo mẹ của hắn.
Và đây cũng chính là vảy ngược của bà ta.
Rồi bà bắt đầu khóc lóc ỉ ôi, lớn tiếng trù ẻo, dùng những ngôn từ ác độc nhất để công kích tôi.
Đầu tiên là hắn chấn kinh, tiếp theo đó là tức đến hộc máu.
Hắn không thể ngờ được trước giờ mẹ của hắn luôn dùng ngữ khí này để nói chuyện với Tống Tiểu Vũ.
Bởi vì bà ta luôn tỏ ra mình giống con người ở trước mặt con bà mà thôi.
Nhìn thấy bộ đồ vest sang trọng dính đầy máu tươi, mẹ hắn gào lên một tiếng rồi vội vàng chạy đến đỡ hắn, sau đó cả người cũng nằm sõng soài trên mặt đất.
Tôi nhịn không được liền nhìn lên bầu trời.
Thời tiết hôm nay đẹp thật, sóng yên gió lặng, là mùa xuân mà tôi thích nhất.