Chương 3 - Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Nữ Hoàng

03

Nếu là trước kia, bộ dạng này đừng nói là nam nhân, ngay cả ta cũng phải đau lòng, nhưng bây giờ ta chỉ thấy nóng mắt.

「Thế nào? Cảm thấy thái tử điện hạ có thể cứu ngươi sao? Cát Tường, kéo ả ta ra ngoài tiếp tục đánh tiếp, đến khi nào ả ta làm không ra bộ dạng buồn nôn này nữa thì dừng.」

Nghe tiếng kêu khóc bên ngoài, lòng ta mới có chút bình tĩnh lại. Nhìn sắc mặt Triệu Thư Giản biến đổi liên tục, ta cười một tiếng.

「Thật sự cho rằng bản thân mình là cái thá gì sao, mà dám ngăn cản bổn cung?」

「Chẳng qua chỉ là nhi tử của một cung nữ, thật sự cho rằng được mẫu hậu nuôi dưỡng thì chính là từ bụng mẫu hậu chui ra sao?」

Ta đưa tay ra, ngón tay thon dài của ta vỗ nhẹ vào vai Triệu Thư Giản.

「Đừng làm ra vẻ nhẫn nhịn chịu khổ như vậy nữa, ngươi là cái thứ gì ta còn không biết sao? Đừng tưởng rằng khoác lên mình bộ y phục thái tử thì thiên hạ này là của ngươi.」

Kiếp trước, sau khi ở lãnh cung một thời gian dài ta mới biết được.

Triệu Thư Giản thật ra vẫn hận ta và mẫu hậu.

Hắn ta cho rằng mẫu hậu vì muốn có một hoàng tử cho riêng mình mới trù tính hại chết mẫu thân ruột của hắn ta.

Tình cảm của phụ hoàng mẫu hậu mặc dù tốt, nhưng chịu không nổi có người tính kế, mẫu thân ruột của Triệu Thư Giản chính là nhân lúc đó tiến lên.

Nhưng không ngờ một lần đã có Triệu Thư Giản.

Hậu cung phi tần thưa thớt, càng chỉ có một mình ta là con, không có nhi tử chính là khuyết điểm lớn nhất của hoàng hậu.

Cứ như vậy, mẫu thân của Triệu Thư Giản thuận lợi được sắc phong quý nhân, sinh ra Triệu Thư Giản.

Chỉ có điều, dã tâm bà ta càng lúc càng lớn, lại dám đem chủ ý đó lên người ta.

Sau khi mẫu hậu phát hiện ra, cũng chỉ tống bà ta vào lãnh cung, thương cho Triệu Thư Giản tuổi còn nhỏ, sống không dễ dàng, sau này mẫu hậu còn nhận nuôi hắn ta.

Kể ra thì, ta cũng coi như cùng hắn ta lớn lên, ăn mặc, ở, đi lại cho tới bây giờ chưa từng bạc đãi hắn ta.

Mẫu hậu không có con trai, nên để cho hắn ta làm đích tử, phụ hoàng càng dốc lòng dạy dỗ, truyền ngôi thái tử cho hắn ta, mà ta cũng coi hắn ta như đệ đệ ruột mà đối đãi, cái gì tốt cũng giữ lại cho hắn ta một phần.

Nhưng hắn ta bị An Như Ý khiêu khích, cho rằng mình nhận giặc làm mẫu thân, hận chúng ta thấu xương, lại không thể không tự cho mình là đúng mà nén giận.

Bởi vì hắn ta cần thế lực gia tộc của mẫu hậu giúp hắn ta đứng vững trên ngôi vị Thái tử.

Nghĩ đến đây, ta không nhịn được, trở tay tát hắn ta một cái.

Bỗng nhiên đồng tử của Triệu Thư Giản co lại:

「Hoàng tỷ, là A Giản chọc tỷ tức giận chỗ nào sao?...Ta nghe theo tỷ, sẽ không để lời đồn đức hạnh có vấn đề truyền ra ngoài.」

Ta nhận lấy chiếc khăn tay Thuận Tâm đưa tới, từng chút từng chút lau ngón tay vừa chạm vào hắn ta.

「Cũng đâu phải là đệ đệ ruột của bổn cung, gọi bổn cung một tiếng hoàng tỷ làm bổn cung thấy khó chịu, vẫn nên gọi bổn cung là Chiêu Hoa công chúa đi.」

「Còn nữa, nếu ngươi thích nha đầu kia, thì ta thưởng cho ngươi làm tì nữ thông phòng đấy.」

Sau khi Triệu Thư Giản dẫn An Như Ý rời đi, Cát Tường và Thuận Tâm đều cẩn thận nhìn ta từng li từng tí.

「Sao vậy, bị bổn cung mê hoặc rồi à?」

Thấy ta còn tâm trạng đùa giỡn, hai nha đầu đều thở phào nhẹ nhõm.

「Công chúa, chúng nô tỳ cảm thấy công chúa hôm nay quá lợi hại, chúng nô tỳ mừng cho công chúa.」

Bọn họ vui như vậy ta không bất ngờ chút nào.

Dù sao ta ở kiếp trước, không chỉ đối đãi với Triệu Thư Giản như đệ đệ ruột, vì hắn lót đường ở khắp nơi, thậm chí lúc nào cũng nhân nhượng cho cả An Như Ý.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, chuyện như vậy chỉ xảy ra một lần là đủ rồi.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong xuôi , ta dẫn theo hai nha đầu đi về phía Trường Lạc cung của mẫu hậu.

Vừa vào cửa, ta liền chạy lao về phía mẫu hậu, sau đó hít mạnh một hơi, mùi hương quen thuộc khiến ta suýt rơi nước mắt.

04

"Mẫu thân, Cẩm Nhi nhớ người rồi..."

Không chịu nổi cảm giác nhớp nháp của ta, mẫu hậu đẩy ta ra một chút.

"Nha đầu này, không phải hôm qua con vừa dùng bữa tối ở chỗ ta sao?"

Nước mắt ta rưng rưng, không, nhi thần đã lâu rồi không được gặp mẫu thân, con thực sự rất nhớ người.

Thấy ta sắp khóc, mẫu thân đau lòng ôm ta vào lòng và hỏi:

Ta đã chịu ủy khuất ở đâu?

Ta cảm thấy thoải mái trong vòng tay của người, hưởng thụ sự quan tâm của người.

“Mẫu thân, Cẩm Nhi không có chuyện gì cả, chỉ là nhớ người mà thôi.”

"Xem ra trong cung bí bách đến phiền muộn rồi. Cô mẫu con vừa gửi tới thiệp mời nói biểu tỷ của con tổ chức tiệc thưởng hoa, con đi chơi đi."

Hôm tổ chức tiệc thưởng hoa, ta và biểu tỷ trò chuyện một lúc rồi đi thưởng hoa một mình.

Không ngờ, thật trùng hợp, ta lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Cố Ninh Viễn từ xa.

Thật sự là xui xẻo, ta quay lại, đi về.

Có lẽ hắn không ngờ rằng ta sẽ không cho hắn cơ hội để nói, nên đã nhanh chóng bước tới và tóm lấy ta.

"Triệu Thư Cẩm, sao ngươi đi nhanh như vậy?"

Ta hất tay hắn ra, sau đó mới nhìn thấy An Như Ý đang sắp khóc đi theo phía sau ta.

"Cái gì? Không đi, ở đây nhìn ngươi cùng nha hoàn thông phòng của Triệu Thư Giản làm tình sao?"

Cố Ninh Viễn lạnh lùng nhìn ta một lát rồi nói.

"Đường đường là công chúa, lại ngược đãi hạ nhân, lấy đi vật tưởng nhớ duy nhất mà phụ mẫu họ để lại sao? Đây là phong cách của công chúa sao?"

Giọng nói của hắn không hề giảm chút nào, trong phút chốc, tất cả những người đang thưởng hoa đều nhìn sang đây.

Ở kiếp trước, mặc dù là Cố Ninh Viễn cầu thân với ta, nhưng ta đối với hắn không phải không có chút tình cảm nào.

Con người ta một khi đã đưa ai đó vào trong phạm vi của mình sẽ bao dung người đó gấp mười, trăm lần.

Vì vậy, ta đã chấp nhận việc hắn khoa tay múa chân với ta, nên bây giờ hắn cảm thấy rằng mình đã có thể kiểm soát ta.

Ánh mắt của những người xung quanh đang xem trò cười đều đổ dồn vào ta, nhưng ta lại thờ ơ.

"Thế thì sao? Cố Ninh Viễn, ngươi muốn bổn công chúa làm gì?"

Ta nhìn thẳng vào họ với đôi mắt phấn khích, như thể mọi thứ bẩn thỉu đều vô hình đối với ta.

"Xin lỗi Như Ý, và trả lại ngọc bội cho Như Ý."

Cố Ninh Viễn có chút lúng túng, sau đó nhìn nữ nhân quyến rũ bên cạnh rồi nói tiếp.

"Này, Cố Ninh Viễn, não ngươi không phải bị chó ăn rồi chứ? Thân là vị hôn phu của ta, ngươi chẳng những qua lại với nha đầu thông phòng của thái tử, lại còn yêu cầu bổn cung xin lỗi nàng ta?"

"Bổn cung dám làm dám chịu, nếu làm sai, ngay cả đối diện là một kẻ ăn xin, bổn cung cũng sẽ thành tâm xin lỗi, nếu không làm sai, ngay cả phụ hoàng cũng không thể ép bổn cung."

"Vậy nên, ngươi lấy dũng khí ở đâu ra yêu cầu bổn cung xin lỗi chứ?"

Mặt của Cố Ninh Viễn ngay lập tức trở nên tối sầm lại.

An Như Ý đứng sau lưng hắn, giả vờ nói.

"Thôi vậy, Ninh Viễn, không cần phải vì nô tì mà tranh cãi với công chúa, công chúa nói đúng, nô tì yếu đuối như cành tơ, sao có thể xứng đáng với lời xin lỗi của công chúa chứ?"

Nàng ta nhìn xuống, với dáng vẻ yếu đuối, cố tỏ ra như một bông hoa trắng mạnh mẽ.

Đột nhiên, đám đông bắt đầu xôn xao, hóa ra là Triệu Thư Giản đến.

Mọi người xung quanh nhường đường cho hắn, rất nhanh, hắn đi đến trước mặt ta.

"Hoàng tỉ, nếu đã làm sai, thì xin lỗi cũng không sao, không cần phải làm phức tạp—"

Ta nhìn họ với nụ cười như không cười: "Bổn cung đột nhiên không hiểu các ngươi đang nói gì, thật sự như ếch trong giếng không thể nói chuyện với biển, sâu băng không thể nói chuyện với băng."

05

"Đủ rồi, Thư Cẩm, làm loạn cũng phải có giới hạn, ngươi biết ta không thích nhất ngươi dùng quyền lực để áp đặt người khác."

Mặt Cố Ninh Viễn đen như mực, nếu có thể, ta đoán mực mà hắn đang dùng chắc chắn là mực đen cao cấp.

Ta nhếch môi, lạnh lùng hừ một tiếng.

"Ngươi không thích chuyện gì của bổn cung, bổn cung thích là được rồi."

"Còn nữa ngươi là thần, ta là quân, đừng gọi thân thuộc như vậy."