Chương 3 - Sau khi trở thành phu nhân bá tổng
3.
Tôi là bá tổng phu nhân, một vị phu nhân bị đổ gục bởi sự huấn luyện.
Trong giờ nghỉ ngơi, tôi và Tiểu Trương kiệt sức ngã xuống đất.
Tôi nhìn Tiểu Trương đang kiệt sức, đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo.
“Chúng ta trốn học đi?”
Tiểu Trương trong mắt tràn đầy oán hận, lời nói càng thêm ác độc.
“Phu nhân, lớp học này ba vạn khối một tiết.”
Vừa nghe những lời này, mồ hôi và nước mắt chảy ra từ khóe mắt tôi.
Thứ tôi đổ ra không phải là nước mắt mà là máu và mồ hôi!
Tôi hỏi Tiểu Trương, tại sao Kỷ Hàn Niên lại bảo tôi đến loại lớp huấn luyện tốn kém và tra tấn thể xác này? Là để g.iết người sao?
Tiểu Trương chân thành nói với tôi:
“Mỗi đôi giày của tổng tài đều rất đắt tiền, một khi dẫm lên thì sẽ không thể mang được nữa.”
Ôi, hóa ra là tôi với cao.
Lúc này, trong đầu tôi chợt nảy ra một ý tưởng không hề phù hợp với trẻ con.
Đó chính là bảo Kỷ Hàn Niên cúi đầu dưới chiếc quần đùi to của tôi, sau đó giẫm lên đôi giày da cao cấp của anh ấy, bảo anh ấy nói cho tôi biết mật khẩu của thẻ đen là gì.
———————-
Tôi là bá tổng phu nhân, một vị phu nhân thích nằm mơ giữa ban ngày.
Thật không may, trước khi tôi mơ thấy mật khẩu thẻ ngân hàng thì có một vị khách không mời mà đến.
Người đến không ai khác chính là Tần Tùy, một tên ngốc trẻ tuổi mà tôi chưa bao giờ giao dịch kể từ khi bước chân vào ngành.
Mà cô ta, cũng là người tài giỏi khi sử dụng các dự án từ thiện dành cho người thiểu năng trí tuệ để lừa từ Kỷ Hàn Niên số tiền hai nghìn vạn.
Cô ta nhìn tôi với ánh mắt khinh thường, giọng điệu đầy chế giễu.
“Ồ, trèo lên cành cao rồi trông thật khác, còn không tiếc bỏ tiền ra mua một lớp học đắt như vậy.”
Tôi mở mắt liếc nhìn, thản nhiên đáp: “Chồng tôi giàu, chồng tôi nguyện ý”.
Tần Tùy tức giận giậm chân, hung hăng chỉ vào tôi mắng:
"Mộc Niệm, cô đừng kiêu ngạo quá sớm, còn thật sự cho rằng cưới Kỷ Hàn Niên là có thể ngồi yên thư giãn sao?"
“Tôi nói cho cô biết, Yến tiểu thư đã trở về nước, bọn họ là một đôi hoàn hảo, cô sẽ sớm bị Kỷ tiên sinh đuổi ra ngoài!"
Tôi nhìn cô ta, trong chốc lát trở nên tức giận, những ngón tay cũng vặn vẹo vì tức giận.
Không phải tôi tức giận vì những lời nói đó, mà chủ yếu là vì thứ này giẫm lên tay tôi trong lúc nó giậm chân.
Tôi nắm bàn tay đau đến mức không thể duỗi thẳng ra, cố chỉ vào cô ta như một cái chân gà.
“Tiểu Trương, giúp tôi đập một phát nát miệng cô ta!”
Tiểu Trương nghe vậy có vẻ xấu hổ, kéo tôi sang một bên và thấp giọng thì thầm.
"Phu nhân, khuôn mặt của cô ta vừa mới được trả bảo hiểm một nghìn vạn, chúng ta dường như không đủ khả năng chi trả."
Tôi quay lại nhìn Tần Tùy, trầm ngâm.
Tuy rằng tam quan của cô ta không đúng, khuôn mắt cũng chẳng ra gì, nhưng dù gì cô ta cũng không nên từ bỏ chính mình.
Vì lòng thông cảm, tôi đã để cô ta đi.
Chắc chắn không phải vì tôi không đủ một nghìn vạn để bồi thường.
————————
Tôi là bá tổng phu nhân.
Lúc này, vì bị thương nặng nên tôi phải từ bỏ sự nghiệp khiêu vũ yêu quý của mình và về nhà nghỉ ngơi.
Nhưng lúc tôi vừa mở cửa phòng tắm để đi vào tắm thì bá tổng đã trở về.
Ánh mắt của Kỷ Hàn Niên dán chặt vào bàn tay bọc trong nồi thịt hầm của tôi kể từ giây phút bọn tôi gặp nhau.
Ngay lúc tôi sợ anh ấy phát hiện ra tôi cố tình trốn học thì Kỷ Hàn Niên lên tiếng.
“Tay của em không tiện, có muốn tôi giúp em tắm không?”
WTF, Đây là loại tuyên bố lưu manh gì vậy?
Bầu không khí có chút khó xử trong giây lát.
Tôi nhìn anh ấy và anh ấy nhìn tôi.
Sau một thời gian, tôi nhận ra.
Tôi hỏi anh ấy: "Anh có thích nghịch nước không?"
Mặt Kỷ Hàn Niên đỏ lên, biểu thị sự ngượng ngùng.
Mù mắt quá, đây không phải là bình thường sao, không biết anh ấy xấu hổ cái gì.
Thế là, tôi đã chủ động thực hiện mong muốn của anh ấy.
“Vậy anh đi rửa bát đi."
Kỷ Hàn Niên nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt phức tạp.
Tôi biết anh ấy chắc chắn sẽ rất cảm động, nhưng không ngờ rằng mình lại có thể hiểu anh ấy như vậy.
Nhưng tại sao anh ấy lại cởi quần áo và đi về phía tôi như thể muốn lấy oán trả ơn vậy?
Tôi không kịp né tránh đã bị anh đẩy vào phòng tắm.
Hóa ra ngoài vai trò là Chu Bái Bì, bá tổng còn là một bạch nhãn lang.
———————
Tôi là bá tổng phu nhân, một vị phu nhân vừa bị chà đạp.
Tôi không ngờ rằng vào đêm thứ hai sau khi bị kẻ bắt nạt ăn thịt, tôi lại nhìn thấy tiểu thanh mai nhỏ bé của tên đó.
Khi đó, tôi buộc phải vác theo cái eo già nua gần như gãy để xuất hiện trong một bữa tiệc vô danh.
Khi thấy một người phụ nữ xinh đẹp nắm lấy tay Kỷ Hàn Niên và bước đến gần tôi với ánh mắt Long lanh, tôi mới chú ý đến tấm bảng có dòng chữ rõ ràng: Chào mừng Yến Tư Tư tiểu thư đã trở về nước!
Ồ, vậy ra đó là điều tôi đang nghĩ!
Trước đây tôi đã hiểu lầm nên không khỏi nhìn cô ấy với ánh mắt đầy tội lỗi.
( Bạn đang đọc truyện tại page Chuồn Chuồn Trú Mưa, những nơi khác đều là ăn cắp. )
Ánh mắt của cô ấy tựa hồ có chút mơ hồ, nhưng sắc mặt Kỷ Hàn Niên lại đột nhiên tối sầm.
Tôi ngơ ngác nhìn vị tổng tài mặt đen trước mặt, không khỏi thắc mắc, đây chính là hiệu ứng bạch nguyệt quang trong truyền thuyết sao?
Đêm qua vẫn còn gọi người ta là tiểu bảo bối, vậy mà hôm nay lại ôm một người phụ nữ khác trên tay, biểu diễn vở kịch Tứ Xuyên trước mặt lão nương.
A, tra nam!
Tất nhiên họ không có thời gian để nói chuyện với tôi.
Sau khi tôi và Yến Tư Tư chào nhau ngắn gọn, bọn họ được chào đón bởi một người ở bên cạnh mà tôi không biết.
Trước khi rời đi, Kỷ Hàn Niên nhìn tôi bằng ánh mắt u ám, không rõ ràng.
Tôi thở dài, đột nhiên cổ lạnh buốt.
Ý gì đây, tên ngốc này lừa gọi tôi đến đây sao? Nhìn lão nương như vậy làm cái gì?
Chẳng lẽ đang nghi ngờ tôi sẽ làm tổn thương đến Yến Tư Tư?
Tôi lo lắng đến mức phải nhét vài chiếc bánh ngọt mềm mại vào miệng.
————————
Tôi là bá tổng phu nhân, một vị phu nhân đang sợ ch.ết quá men.
Khi tôi gần như bị nghẹn bánh đến độ suýt chút nữa được tiễn sang thế giới bên kia thì có một ly rượu vang đỏ bất ngờ được đưa cho tôi.
Những phương pháp đánh thuốc mê và đóng khung hèn hạ cứ hiện lên trong đầu tôi, nhưng tay tôi nhanh hơn não.
Còn chưa kịp nghĩ xong thì tôi đã uống hết rượu rồi.
Vẫn còn sống , chắc không phải vấn đề gì lớn.
Khi quay đầu lại, tôi thấy anh chàng đẹp trai vừa đưa rượu đỏ cho tôi đột nhiên nhìn tôi tràn đầy dịu dàng.
Ô, chuyện gì xảy ra vậy, đây chính là nam phụ trong truyền thuyết sao?
Ôi, tôi phải làm sao đây? Ngay lập tức, người đàn ông này sẽ yêu tôi vì chủ nghĩa chiết trung của tôi, anh ấy sẽ yêu tôi đến mức thậm chí sẽ không từ thủ đoạn để cạnh tranh với Kỷ Hàn Niên.
Ôi mẹ ơi, điều này quá khủng bố rồi!
Tuy rằng anh ấy lớn lên không tệ, nhưng lão nương mới là người đẹp nhất quả đất này.
Tôi nhìn anh với ánh mắt tội lỗi, tối nay tôi nhất định sẽ làm tổn thương người đàn ông yêu thương tôi.
“Xin lỗi, không hẹn!”
(Hẹn này trong hẹn hò.)
Người đàn ông nhìn tôi, lẩm bẩm vài câu với vẻ mặt u ám: "Kỷ phu nhân, cách chào hỏi này thực sự độc đáo."
Này, nếu cậu không muốn bắt chuyện thì cái thứ xinh đẹp này đang làm gì với tôi vậy?
Dường như nhìn thấy sự bối rối của tôi, anh ấy cười khúc khích và tự nói:
"Tôi quên giới thiệu bản thân. Tôi là bạn từ thuở nhỏ của Kỷ tổng, Hứa Phong."
————————
Tôi là bá tổng phu nhân.
Lúc này, tôi đang choáng váng trước gen xuất sắc của người có tiền.
Tôi nhìn Hứa Phong từ trên xuống dưới, vừa định khen anh ấy đẹp trai thì bắt gặp ánh mắt sát khí của Kỷ Hàn Niên.
Này, tại sao anh ấy vẫn nhìn tôi như vậy?
Giây tiếp theo liệu anh ấy có buộc tội tôi không xứng đáng với anh ấy và yêu cầu tôi không được cóc ghẻ ăn thịt thiên nga không?
Ôi bà tiên ơi, đã đến lúc tôi phải khóc lóc một cách xinh đẹp, ngã sấp mặt một cách duyên dáng sao?
Ôi, lại một ngày không chút chuẩn bị.
Cuối cùng, tôi vẫn bị Kỷ Hàn Niên sỉ nhục.
Bởi vì, trước sự theo dõi của mọi người, anh đã tặng Yến Tư Tư một viên kim cương trị giá hàng triệu đô la.
Này, anh m có thể tôn trọng tôi không, đó không phải là tài sản chung của vợ chồng sao?
Chẳng lẽ người khác không tức giận thì sẽ coi người khác như kẻ ngốc sao?
Tôi nhìn vào ánh mắt của Kỷ Hàn Niên rồi lạnh lùng quay người.
Khi tôi lao ra khỏi phòng tiệc, Kỷ Hàn Niên dường như đã sẵn sàng đuổi theo tôi.
——————
Tôi là bá tổng phu nhân.
Lúc này tôi đang chuẩn bị hóa thân thành một cô người yêu đang bỏ trốn.
Tuy nhiên, tôi vẫn thất bại trong việc trở thành người vợ bỏ trốn của vị tổng tài bá đạo.
Tôi ngồi xổm bên đường, nhìn chiếc taxi chạy đi, chợt cảm thấy hơi xót xa.
Khoản chi phí sinh hoạt "kếch xù" mà Kỷ Hàn Niên đưa cho tôi đã thành công ngăn cản tôi trở thành người làm ánh trăng.
“Phu nhân, về đi, bên ngoài lạnh lắm."
Tôi quay lại thì thấy Tiểu Trương đang đứng phía sau tôi.
Nghĩ đến cảnh trong tiểu thuyết, bá tổng giận chó đánh mèo lên thư ký nhỏ của mình vì sự bỏ trốn của người vợ yêu quý, tôi không khỏi mềm lòng đi theo Tiểu Trương về.
Ôi, mình mềm lòng quá (chắc chắn không phải vì không có tiền taxi đâu).
Nghĩ lại, vừa mới ra khỏi cửa nên tư thế hẳn là không quá tao nhã, sợ Kỷ Hàn Niên sẽ trách cứ tôi.
Tiểu Trương nheo mắt nhìn tôi, tựa hồ có chút xấu hổ.
“Phu nhân, cô có thể bỏ khung cửa xuống trước khi nói chuyện được không?”
Được rồi, tôi thừa nhận, đừng dễ dàng lao ra ngoài, nếu không có thể sẽ phải bồi thường cửa.
Tôi đặt khung cửa được treo trên đầu xuống và đưa cho Tiểu Trương.
Tôi có chút lo lắng hỏi:
"Tiểu Trương, anh cảm thấy Kỷ Hàn Niên sẽ trả tiền thay tôi sao? Tôi không có tiền."
Có lẽ là vì lúc khóc trông tôi quá đau khổ nên Tiểu Trương đành phải ôm trán, như có chút bất lực.
“Phu nhân, tổng tài ngài ấy rất hào phóng.”
Phốc, đây là trò đùa hài hước nhất mà tôi được nghe trong năm nay.
————————
Tôi là bá tổng phu nhân. Một vị phu nhân lương thiện hiền lành.
Tôi cảm thấy từ giờ trở đi, mình sẽ không bao giờ hạnh phúc nữa.
Bởi vì tôi đã nghe được một sự thật giật gân.
Tôi thuận miệng hỏi: “Tiểu Trương, lương tháng của anh bao nhiêu?”
Tiểu Trương ngượng ngùng cười: “Không đến mười vạn.”
Ánh mắt tôi khinh thường, giọng điệu giễu cợt: “Nói đi, ba nghìn mấy?”
Tiểu Trương lại xấu hổ cười: "Hình như là năm, sáu vạn!"
Lòng bàn chân tôi trượt, suýt chút nữa ngã xuống đất, Tiểu Trương vội vàng đưa tay đỡ tôi.
Tôi nắm lấy tay anh ấy, nghiêm túc nhìn anh: "Tiểu Trương, chúng ta bỏ trốn đi!"
Tiểu Trương vẻ mặt giật mình, rầm một tiếng, khung cửa trong tay rơi xuống đất.
“Phu nhân, Chúng ta đều đã quá quen thuộc với nhau rồi nên không có cái gọi là luật bất thành văn.”
Nhìn dáng vẻ phòng thủ với đôi tay bảo vệ ngực của anh, tôi chợt cảm thấy có chút hụt hẫng.
Than ôi, tôi quả thực là một người phụ nữ không có sức quyến rũ!
“Thật sự không được sao?” Tôi kiên trì hỏi.
Tiểu Trương điên cuồng lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ từ chối: “Thật sự không thể được.”
Tôi quay đầu với vẻ mặt thất vọng, sau đó đối mặt với khuôn mặt đen như than của Kỷ Hàn Niên, cùng tư thế gọi điện thoại buồn cười của Hứa Phong.
Tôi liếc nhìn chiếc điện thoại di động trên mặt đất, nó reo hai lần khi khung cửa rơi xuống đất.
Kỷ Hàn Niên cười lạnh hỏi tôi: "Em còn dự trữ bao nhiêu bất ngờ mà tôi không biết?"