Chương 12 - Sau khi tôi trả thành linh hồn - Sau khi tôi trở thành linh hồn
đây có lẽ là lần đầu tiên tôi nói xin lỗi từ lúc bắt đầu gặp Tần Phong , chỉ thấy anh ta lắc đầu , cười nói :
- không , tôi yêu đơn phương , tôi tìm kiếm cô ấy lâu rồi
- vậy anh đã tìm thấy cô ấy chưa ?
mang theo chút phần hối lỗi , tôi hỏi . chỉ thấy anh ta nhìn tôi , đôi mắt ấy lại cong lên nhẹ trông rất dịu dàng , cười nói :
- tôi tìm thấy rồi , mà cô ấy ngốc quá !
- sao lại vậy ?
- cô nói xem , chúng tôi đã gặp nhau vài lần rồi mà cô ấy cũng không nhớ đến tôi . rất nhiều lần tôi nhìn cô ấy , cô ấy còn không hay biết , cô nói nghe xem có phải rất ngốc không ?
- ừmmmm....... gặp nhau vài lần mà cũng không nhớ được thì chắc là ngốc thật rồi !
tôi vừa nói ra câu cảm thán xong , anh ta liền cười khúc khích , tôi nhìn anh ta tự nhiên vừa thấy khó hiểu vừa thấy vô tri , anh ta vừa cười vừa nói :
- đúng vậy , cô ấy còn rất dễ để người khác bắt nạt nữa , đã thế lại bị bắt nạt còn chẳng hay biết , nói cô ấy ngốc thì cô ấy liền nhận mình là ngốc cơ .
- còn có người như vậy à
- đương nhiên , đời nhiều người mà .
tôi gật đầu , bay nhẹ theo anh ta .
Mạc Hà thực sự rất đẹp , mặc dù không mang dáng vẻ tràn đầy sức sống như mùa xuân hay thu nhưng nó lại nổi bật với dáng vẻ thơ mộng nhiều hơn . trên làn đường gần như được tuyết đắp lên một màu trắng xóa , từng cành khô cũng được đắp lên 1 lớp mỏng , Mạc Hà đêm đến còn có thể xem cực quang . thật sự là 1 địa điểm du lịch được đông đảo người ưa thích , chỉ là đi đường hơi khó bởi tuyết ẩm lạnh .
mấy ngày ở Mạc Hà , Tần Phong luôn đi khắp nơi ngắm quanh cảnh , thỉnh thoảng lại đắp người tuyết . cái đáng lo ngại nhất là ..sức khoẻ anh ta càng ngày càng yếu đi
có lẽ là do thời tiết thay đổi qua đột ngột , nếu theo như bác sĩ đã nói anh ta còn 5 tháng nữa mới rời trần thế .
từ lúc đến Mạc Hà , anh ta ngày nào cũng ra ngoài chơi , chẳng thèm quan tâm có lạnh hay không . hình như do thức ăn ở đây ăn không quen với anh ta nên anh ta cũng không ăn nhiều .
mà tôi cũng bắt đầu lo cho anh ta , bởi..…
tôi cũng sắp phải đi rồi .
chẳng biết tôi sẽ đi đâu , có lẽ là địa phủ , có lẽ là biến mất .
ngày hôm đó khi tôi bị kéo vào 1 không gian tối om , tôi đã nói chuyện với một người , người nọ nói : tôi đã phá vỡ quy tắc , hồn đã lìa khỏi xác , đã là người ch*t rồi , không thể ở trên đây được . sẽ rất nhanh sau , sẽ có người đưa tôi về đúng nơi tôi thuộc về.
qua hôm đó , tôi đã cố nhớ khuôn mặt của người kia , chỉ là có nhớ cũng không thể nhớ được . chỉ có lời nói là luôn vang vọng như khắc luôn vào tâm trí .
chẳng biết Tần Phong anh ta nghĩ như nào , dường như mấy hôm nay tôi đã nghe thấy anh ấy kể rất nhiều chuyện về anh ta . anh ấy kể rất nhiều , nếu là ngày trước kia có lẽ tôi sẽ trò chuyện lại nhưng hiện tại tôi căn bản là không thể nói được , có nói anh ấy cũng không nghe được .
đã có nhiều lúc , tôi đã đứng bên cạnh anh ta nhưng anh ta lại không thể nhìn thấy mà liên tục gọi tên tôi .
cứ như sợ tôi biến mất vậy .
chúng tôi cứ thế qua được ngày nào thì qua được ngày ấy . lúc nói được chuyện với nhau lúc không nghe được tôi nói chỉ có thể nhìn thấy , dường như khi nhìn thấy anh ta tìm kiếm tôi , tôi đều cảm giác hơi nghẹn nghẹn gì đó .
lần gần đây nhất có lẽ là chúng tôi nói về linh hồn của tôi
nó đang dần nhạt đi , Tần Phong đã nói : linh hồn tôi vốn lúc đầu cũng đã có thể nhìn xuyên thấu rồi nhưng tình hình hiện tại linh hồn tôi chỉ xuất hiện nhạt nhòa , mờ ảo .
đêm nay cũng là 1 để rất đẹp , đẹp đến nỗi khiến người ta muốn dừng lại ở giây phút này . khiến người khác không biết mai sau ra sao , khiến người ta không lỡ mà lưu luyến .