Chương 11 - Sau Khi Tôi Kết Hôn
Có lẽ đang họp hoặc là viết báo cáo… Bỏ đi, nhỡ đâu làm phiền đến anh thì không hay.
Tôi cứ thơ thẩn như thế, kết quả lại trượt tay ấn gửi, câu nói “rất nhớ anh” trong boxchat được gửi sang cho anh.
…
A a a a a a a!
Tôi nhanh chóng thu hồi lại.
Chỉ cần tay tôi đủ nhanh, chắc chắn tốc độ mạng sẽ không theo kịp.
Buồn thay, một giây sau Kỳ Từ Niên nhắn một tin “?”
…
Anh chưa đọc được, nhất định là anh chưa đọc được.
Tôi: “Em trượt tay, gửi nhầm người.”
Kỳ Tư Niên: “?”
Kỳ Tư Niên: “Câu “rất nhớ” đó em tính gửi cho ai?”
Trời đất ơi.
Mạng internet, sao mày không lag chứ.
Lúc tao xem phim, chẳng phải mày thích quay vòng vòng lắm sao?
Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, con tim tôi cũng giật thót.
Tôi run rẩy ấn vào nút màu xanh, nghe máy.
“Hửm? Câu rất nhớ đó em tính gửi cho ai?” Giọng anh mang theo ý cười rõ ràng.
“Anh, gửi cho anh, được chưa.” Tôi sờ gương mặt nóng bừng của mình, chán chẳng buồn nói.
Người đàn ông này chỉ dùng giọng nói của mình thôi đã khiến tôi xấu hổ rồi, đáng ghét.
Tiếng cười khe khẽ từ đầu dây bên kia vọng tới, đội ơn microphone, ngay cả tiếng hô hấp của anh tôi cũng nghe rõ mồn một, tai tê rần.
“Nhớ anh nhường nào?”
…
Anh cố tình đúng không.
“Rất nhớ.” Tôi trả lời cho có.
“Rất là bao nhiêu?”
Tôi chợt nhớ đến một loài động vật l.ư.u manh nào đó.
“Em chứng minh đi?”
…
Tôi sợ mình sẽ xuyên qua mạng internet xông tới đ.á.n.h anh mất.
“Chứng minh thế nào? Em không làm toán đâu.”
“Áp sát vào điện thoại một chút.”
“Thêm chút nữa.” Tiếng của anh vang văng vẳng bên tai tôi, như thể anh đang ôm lấy tôi, đôi môi mỏng man mát đang dán bên tai tôi vậy…
Mẹ ơi, tôi đang nghĩ gì vậy.
Tiếng hít thở truyền qua microphone, dài dằng dặc và chầm chậm, giống như từng ngọn sóng lúc thủy triều đang dịu dàng vuốt ve từng viên đá vậy.
“Vậy nên, câu trả lời của em là?”
Cơ thể của tôi không chịu được nữa, mềm nhũn, tôi tuyệt vọng ôm mặt.
“Rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ!”
Tiếng trái tim đập thình thịch thình thịch vang vọng bên tai, nhanh đến nỗi gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hình như microphone bị che lại, tôi không còn nghe thấy tiếng anh hô hấp nữa.
“Muộn rồi, em ngủ đi, ngủ ngon.”
…
Giọng anh khàn khàn.
Cuộc gọi kết thúc.
Thời gian dần trôi, thấm thoát đã đến ngày hẹn trong ghi chú.
Tôi cố tình mặc một bộ đồ thể thao thoải mái, cột tóc đuôi ngựa. Với tính cách của Duyệt Duyệt, chắc chắn cô ấy sẽ đòi chơi tàu lượn siêu tốc, tôi không muốn tóc bay tứ tung đâu.
Trước lúc xuất phát, tôi ấn vào nhóm nhỏ ba người.
Tôi: “Tớ bắt đầu đi đây.”
Lâm Duyệt: “Đợi cậu.”
Lâm Duyệt: “*Bắn tim*”
Công viên giải trí cách nhà tôi rất xa, ngồi tàu điện ngầm cũng phải đổi rất nhiều tuyến.