Chương 10 - Sau Khi Ta Rời Khỏi Thế Giới Công Lược, Nam Chủ Hóa Điên
Mỗi chữ hệ thống nói ta đều hiểu, nhưng khi ghép lại với nhau, ta lại không thể hiểu nổi.
Chưa kịp suy nghĩ, cơ thể ta đột nhiên bị tóm chặt.
Gương mặt đẫm m.á.u của Bùi Văn xuất hiện trước mắt ta.
"Đoạn Kiều! Trái tim nàng thật độc ác!"
"Tại sao nhất định phải phá hủy trận pháp, nàng có biết trận pháp này được vẽ bằng m.á.u đầu tim của ta, hao tốn mấy chục năm sinh mệnh của ta không!"
Ta đã không còn nghe thấy giọng hắn nữa.
Sau khi hệ thống sửa chữa thành công, vô số dữ liệu tràn vào não ta, biến thành từng khung cảnh.
Ta thấy Bùi Văn mỗi đêm ôm t.h.i t.h.ể của Khương Nhứ khóc thảm thiết, sau khi mai táng mỗi đêm đều ngồi trong Hòa Minh cung không ngủ.
Thấy ánh mắt vui mừng như được sống lại khi hắn nhìn thấy Tô Chỉ.
Thấy hắn vẫn ngày ngày u sầu gầy yếu đi, trong một đêm khuya tính mạng như chỉ mành treo chuông.
Cũng chính lúc đó, sấm chớp vang rền, mưa như trút nước, cả thế giới như đang rung chuyển.
Thấy Bùi Văn dường như nhìn thấy điều gì đó, như được hồi quang phản chiếu mà sống lại, ánh mắt từ vô cùng chấn động đến cực kỳ phẫn nộ.
Thấy ngày hôm sau hắn tìm những cao nhân đắc đạo khắp thiên hạ.
Thấy hắn rạch toạc lồng n.g.ự.c mình, đặt vào trong một chiếc kim, rồi dùng m.á.u đầu tim vẽ nên trận pháp đó.
Rõ ràng hơi thở thoi thóp, nhưng hắn vẫn cười điên cuồng.
"Đoạn Kiều, nàng nhất định phải quay về bên trẫm!"
Thấy hắn hôn mê, rồi việc đầu tiên khi tỉnh lại là bắt giam cả Khương gia, dùng cách này để uy h.i.ế.p ta xuất hiện.
Ta mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
Trận pháp kia không phải là trận pháp để ta và Tô Chỉ hoán đổi thân thể, mà là trận pháp triệu hồi hồn phách của ta.
Ta trở về không phải do hệ thống gặp trục trặc, mà là do Bùi Văn đã tính toán tỉ mỉ.
Khi ta giật mình hoàn hồn, trời đã đổ mưa to, sự rung chuyển dưới chân càng lúc càng rõ ràng.
Giống hệt như đêm Bùi Văn hấp hối đó.
Ta đã hiểu, ngày đó Bùi Văn hấp hối, thế giới cũng sắp sụp đổ theo cái c.h.ế.t của hắn.
Cũng chính lúc này, hắn đã nhìn thấy một tia thiên cơ.
Về chủ thần, về hệ thống, về công lược, về tất cả mọi thứ của ta.
Sau đó, tìm đạo sĩ, phá hoại thân thể để hệ thống mất đi sự kiểm soát đối với thế giới này, lấy tuổi thọ làm giá đặt xuống trận triệu hồn, gọi ta trở về.
Ta đã hiểu tất cả.
Gương mặt Bùi Văn trước mặt tràn đầy tuyệt vọng và phẫn hận.
"Nàng không muốn ta chạm vào, ta tôn trọng ý muốn của nàng, nàng đầu độc ta, muốn g.i.ế.c ta, ta cũng giả vờ không biết không muốn vạch trần, nhưng nàng thì sao, nàng ngay cả ở lại bên cạnh ta như vậy cũng không chịu!"
"Đoạn Kiều, nàng có biết nàng nhận được tình yêu của ai không, đó là tình yêu độc nhất vô nhị của một Đế vương! Ta phản bội những gì được dạy dỗ từ nhỏ, phản bội phẩm giá của một Đế vương để yêu nàng! Nhưng tất cả những điều này đều bị nàng vứt bỏ như rác rưởi!"
"Tim nàng làm bằng gì vậy! Người không hiểu tình yêu rốt cuộc là ta hay là chính nàng!"
Trong mắt, tai, tim ta đều chất đầy những câu chất vấn đẫm m.á.u của Bùi Văn.
Ta chỉ thấy đầu óc choáng váng vì từng sự thật ập đến này.
Ta lẩm bẩm: "Trận pháp này rõ ràng là hoán hồn trận, sao lại biến thành chiêu hồn trận chứ. . ."
"Hoán hồn trận gì chứ! Trận pháp này vốn luôn là chiêu hồn trận mà!"
Là giọng của đạo sĩ kia, ông ta vẫn còn bị trói nằm dưới đất.
Mưa to nện đến mức ông ta không mở được mắt, nhưng vẫn cố gắng nói:
"Bệ hạ vì trận pháp này đã mất ba mươi năm tuổi thọ, chắc chắn sống không qua bốn mươi tuổi, những viên kim đan mà thảo dân này luyện cho bệ hạ những năm qua đều là để kéo dài tuổi thọ, chẳng phải đã nói với nương nương rồi sao?"
Ông ta vô cùng chật vật, cũng vô cùng khó hiểu.
Ta cười khổ một tiếng, khi đó ta chỉ nghĩ hắn tìm kiếm trường sinh là do tham lam không biết đủ, hóa ra là muốn bù đắp sinh mệnh đã mất.
Bùi Văn đã không đứng vững nổi nữa, hắn lảo đảo về phía ta hai bước rồi ngã xuống.
Ta đỡ lấy hắn, nhìn hắn ho ra m.á.u từng ngụm lớn.
Trong đầu là những thông báo không ngừng của hệ thống.
[Đang tìm kiếm nhân vật chính—]
[Đã khóa định mục tiêu. ]
Ta nhìn thấy một loạt số liệu hiện lên, biến thành hình ảnh tiểu Hoàng tử đang được Hoàng hậu ôm chặt trong lòng.
[Chương trình thay đổi nhân vật chính hoàn thành. ]
Theo tiếng máy móc này vang lên, mặt đất rung chuyển dưới chân dừng lại, mưa bão sấm sét cũng trong phút chốc tan biến, chỉ để lại một mảnh hoang tàn.
[Nhiệm vụ đã hoàn thành, đang thực hiện chương trình tách khỏi ký chủ, vui lòng đợi—]
Cùng với tiếng máy móc xuất hiện là một lực hút mạnh mẽ, đang muốn tách ta ra khỏi thân thể này.
Rất đau, nhưng ta không kịp để ý đến nỗi đau đó.
Bùi Văn đang dần c.h.ế.t đi trong vòng tay ta, đôi mắt đen trắng rõ ràng của hắn nhìn chằm chằm vào ta.
Ta nói với hắn: "Xin lỗi, là ta hiểu lầm ngươi."
"Chúng ta đến từ hai thời đại khác nhau, vốn đã định không thể có kết cục tốt đẹp."
"Nếu ngươi còn oán khí, kiếp sau hãy đến tìm ta báo thù đi."
Tất cả mọi thứ của thế giới này vặn vẹo trước mắt ta, tan biến.
Khi mở mắt lại, ta vẫn ở trong không gian hư vô đó.
Giọng hệ thống vang lên: [Nhiệm vụ này xuất hiện bug lớn, hệ thống sẽ cấp cho ký chủ thời gian mười năm nghỉ ngơi để bồi thường. ]
Ta vẫn còn hơi hoảng hốt: "Bùi Văn, thật sự c.h.ế.t rồi sao?"
Hệ thống lại treo một lúc, rồi đáp: [Phát hiện giá trị oán khí của nhân vật này cực cao, thỏa mãn điều kiện trở thành ký chủ, đang trong quá trình sàng lọc. ]
Ta ngẩn người: "Cần bao lâu?"
[Mười năm. ]
Hết
----------------------------------------------------------------------
Dưới đây là phần giới thiệu của bộ truyện | Chồng Tôi Hình Như Không Phải Con Người | đã đăng tải full trên MonkeyD, nếu như các bạn hứng thú có thể tìm đọc theo tên truyện nhé!
Kết hôn được bảy năm, chồng tôi ngoại tình.
Tôi vác theo cái bụng bầu chạy đi bắt gian, đẩy cửa vào nhìn thấy quần áo vương vãi khắp nơi cùng với hai bộ da người.
Một bộ là của phụ nữ.
Một bộ là của chồng tôi.
Tôi chỉ muốn bắt gian, nhưng giờ thì sợ đến nỗi đứa nhỏ trong bụng cũng sắp tòi cả ra ngoài rồi!
- Chồng Tôi Hình Như Không Phải Con Người -