Chương 3 - SAU KHI RÀNG BUỘC VỚI HỆ THỐNG LÀM NŨNG

Khi ấy, mẫu thân đứng ngay bên cạnh ta, bà nghĩ rằng ta sẽ nhanh chóng trở thành Thái tử phi.  

 

Nhưng cuối cùng, ta cũng không làm được Thái tử phi.  

 

Chu Hoài Tự còn chưa kịp cưới vợ, thì tiên hoàng đã đột ngột băng hà vì bạo bệnh.  

 

Hắn vội vã đăng cơ, giữa trăm công nghìn việc chợt nhớ đến ta, bèn hạ sách bảo, lập ta làm Hoàng hậu.  

 

Ngày đại hôn, mẫu thân căn dặn ta:  

 

"Danh dự của con chính là danh dự của gia tộc."  

 

Bà dặn ta rằng, sau khi vào cung, phải hết lòng hầu hạ Hoàng thượng, dốc sức lấy lòng hắn.  

 

Đồng thời, lại phải cẩn trọng lời nói, hành vi, tuyệt đối không được kiêu ngạo, để tránh bị Hoàng thượng nắm thóp, làm ảnh hưởng đến gia tộc.

 

09

 

Ta hiểu rõ ý của mẫu thân.  

 

Triều đại trước, thế tộc quyền thế quá lớn, các danh môn vọng tộc liên kết với nhau, kéo bè kết phái, từng gây ra không ít uy h.i.ế.p đối với hoàng quyền.  

 

Hơn nữa, con cháu của những gia tộc này chìm đắm trong xa hoa, ỷ vào thế lực gia tộc mà hoành hành ngang ngược, khiến bách tính oán thán khắp nơi.  

 

Khi Thái Tổ Hoàng đế khai sáng triều đại này, ngài từng mạnh tay trấn áp các thế tộc.  

 

Thế nhưng, cây lớn rễ sâu, dù bị chặt bớt cành lá, thì những thế gia này vẫn dựa vào cơ nghiệp tổ tiên mà tồn tại đến tận bây giờ.  

 

Những năm gần đây, tiên đế thân thể không tốt, không thể không phân quyền cho các đại thần, tạo cơ hội để các thế gia lại dần ngóc đầu dậy.  

 

Sau khi Chu Hoài Tự đăng cơ, hắn luôn tìm cách thu hẹp quyền lực của thế tộc.  

 

Mà trong số những thế gia ở kinh thành, Thư gia đứng đầu.  

 

Nếu Chu Hoài Tự muốn trấn áp thế tộc, chắc chắn sẽ lấy Thư gia ra khai đao.  

 

Mẫu thân dặn dò ta cẩn thận như vậy, chẳng qua là muốn ta tạo được chỗ đứng trong lòng Hoàng thượng, để có thể giữ vững vinh quang và địa vị của Thư gia.  

 

Ta đã khắc ghi từng lời của bà, thế nhưng… vẫn không làm được.  

 

Có lẽ là do bệ hạ quá bận rộn, có lẽ là do ta không đủ khéo léo.  

 

Tóm lại, dù đã thành thân một năm, chúng ta vẫn chưa từng nói với nhau những lời ngọt ngào, càng không thể thân mật quấn quýt như phu thê bình thường. 

 

10

 

Hoàng hôn, gió nổi.  

 

Khi Chu Hoài Tự bước vào phòng, mang theo một luồng hơi lạnh.  

 

Hắn cởi áo hồ cừu, khẽ giơ tay ra hiệu.  

 

Lập tức, một thái giám bước vào, ôm theo một chiếc chậu gốm.  

 

Bên trong chậu hình như có thứ gì đó.  

 

Ta không tự chủ được dõi mắt theo chiếc chậu, chờ đến khi nó được đặt lên bàn, ta lập tức hăm hở ghé lại xem.  

 

Là hai con cá chép đỏ.  

 

Đang vẫy đuôi bơi qua bơi lại.  

 

Chu Hoài Tự xoa bóp bả vai, bình thản nói:  

 

"Trời lạnh rồi, không thể thường xuyên ra ngoài chơi. Trẫm bảo người vớt hai con cá này, thả trong phòng cho nàng đỡ buồn."  

 

Hắn vừa nói vừa ghé sát chậu, đưa tay trêu đùa hai con cá.  

 

Lúc này, 888 lên tiếng đúng lúc:  

 

"Bây giờ ngươi nên nói gì?"  

 

Ta nghe giọng điệu khích lệ của nó, thử thăm dò:  

 

"À… tạ ơn bệ hạ?"  

 

"Tầm thường, quá mức tầm thường!"  

 

"Nhận được sự quan tâm và thiện ý từ người khác, đương nhiên phải nói cảm ơn. Nhưng ta hỏi ngươi, ngươi có phải người bình thường không?"  

 

Ta thoáng bối rối.  

 

"Ta… ta không phải sao…?"  

 

"Không! Ý ta là, ngươi và hắn không giống những người khác! Hai người là phu thê, là quan hệ thân mật nhất trên đời, ngươi nói cảm ơn như vậy, có phải quá khách sáo không?"  

 

Ta khiêm tốn xin chỉ giáo.  

 

"Vậy ta nên làm thế nào?"  

 

"Ngươi nên chạy lại ôm hắn, mắt lấp lánh như có sao trời, rồi ngọt ngào nói: ‘Bệ hạ đối với thiếp thật tốt, thiếp thích lắm.’ Giọng càng mềm mại càng tốt!" 

 

11

 

Ta siết chặt nắm tay, trợn mắt nhìn chằm chằm.  

 

"Ngươi rốt cuộc có phải hệ thống đàng hoàng không? Sao toàn dạy ta mấy thứ… không đứng đắn như vậy!"  

 

888 lập tức kêu oan:  

 

"Chỉ bảo ngươi làm nũng thôi mà cũng gọi là không đứng đắn à? Ngươi thử nghi ngờ chuyên môn của ta lần nữa xem, ta sẽ nhảy lên đánh vào đầu gối ngươi ngay đấy!"  

 

"Có phải ngươi đang ngại không? Hắn đâu phải nam nhân ngoài đường! Hai người đã bái thiên địa, lạy tổ tông, cưới hỏi đàng hoàng, làm gì cũng là tình thú vợ chồng, ngại cái gì chứ?"  

 

Hệ thống khuyên nhủ tha thiết:  

 

"Hơn nữa, chẳng phải ngươi cũng muốn thân cận với hắn sao? Nghe ta đi, tuyệt đối không sai!"  

 

Ta cắn răng, nhân lúc Chu Hoài Tự không để ý, bất ngờ nhào tới ôm hắn từ phía sau.  

 

Hắn loạng choạng một bước, vội chống tay lên bàn, bật ra một tiếng "hừ".  

 

"Nàng—"  

 

Mặc kệ nỗi xấu hổ ngút trời, ta bặm môi, lí nhí nói:  

 

"Bệ hạ, ngài… ngài đối với thiếp thật tốt, thiếp rất thích."  

 

Tuy đã nói ra, nhưng không chỉ lắp bắp, mà giọng ta còn càng lúc càng nhỏ dần.